Tinh Ngự

Chương 688: A da, phụ thân

Trong lòng Lăng Phong đã triệt để nổi lên sát khí, nhưng liếc mắt nhìn Mộc Vũ Sương đang bị không chế nên hắn vẫn nhẫn nại xuống.

- Đại ca, không được!

- Mộc đầu!

- Tiểu Phong!

Nhóm người Hoa Vi Hà ào ào gọi, hơn phân nửa thực lực hiện tại của Lăng Phong xác thực đều là cậy nhờ trên quái hạp, nếu như tự phế thần khí mà nói chẳng phải làm cho thực lực rớt mạnh, sau này mặc ngươi xâm phạm?

Lăng Phong phất tay, mi tâm điểm mạnh, quái hạp lúc này tức khắc bay ra, màu sắc bên ngoài cũng không còn năm màu sáng nữa mà thành xám ảm đạm đi không ít, chậm rãi hướng phía Thần Thiểu bay tới.

- Chậm!

Thần Thiểu thấy vậy đột nhiên chặn lại nói.

- Ngươi còn muốn thế nào?

Thanh âm Lăng Phong trầm thấp, giọng điệu châm chọc nói:

- Thần khí Lăng mỗ đã giao cho ngươi, ngươi nếu không phải sợ hãi mà nói, hay là để Lăng mỗ tự tay dâng lên!

Nói xong, Lăng Phong tiến lên trước một bước.

- Không được lại gần!

Thần Thiểu càng thêm hoản loạn ngăn lại, hắn thấy Lăng Phong ứng tiếng dừng lại, sâu trong nội tâm cũng đạt được vài phần cảm giác thỏa mãn, cười hắc hắc nói:

- Đạt được cảnh giới như ngươi, có trời mới biết còn có bao nhiêu thủ đoạn chưa thi triển! Thần khí này ngươi cho biến thành một bộ ảm đạm như vậy đã đủ khiến ta tin tưởng? Vũ Thần!

Vũ Thần ngẩn ra, đột nhiên tỉnh ngộ hắn đang gọi mình, vội vã lên tiếng trả lời.

Thần Thiểu đối với vẻ trì độn của hắn có chút tức giận, hung hăng trừng mắt, lập tức ra hiệu hướng phía quái hạp giữa không trung:

- Đi xem Lăng tiểu nhi có giở trò hay không!

Trong lòng Vũ Thần có chút mùi vị nói không thành lời, từ năm đó tu luyện thành công nhất cử chấp chưởng Vũ Thần Phong tới nay, vẫn là chưa từng có người nào dám cả gan ăn nói ác liệt với hắn như vậy.

Thần Thiểu này chính là người thứ nhất dám quát tháo, xem bản thân giống như người hầu khiến trong lòng Vũ Thần cảm thấy rất không hài lòng. Vốn cho rằng gần tới thần chiến, tu vi có thể đột phá thêm một tầng sẽ càng thêm có vốn liếng tiêu dao, lại không nghĩ tới chẳng qua càng rước thêm ràng buộc vào người!

Tâm tư hắn nặng nề, cước bộ tự nhiên có chút trì trệ đi về hướng quái hạp. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.com chấm c.o.m

- A da!

Đúng vào lúc này, Mộc Vũ Sương đột nhiên mở miệng, thanh âm trong trẻo, một câu nói liền khiến cho Vũ Thần giống như bị thiên lôi đánh trúng, cả người đứng đờ ngay tại chỗ. Hắn bỗng nhiên nghĩ đến buổi chiều một ngày từ rất lâu về trước, một tiểu khất cái với ánh mắt trong trẻo vô cùng ở ngay tại bên đường, lúc đó nàng còn không quá hai tuổi đi?

Nhận lấy miếng lương khô của mình đưa cho, sau đó nàng nhẹ nhàng hô lên một tiếng "A da".

A da, phụ thân!

Một tiếng vô cùng ngọt ngào này đã nhất cử đánh tan nội tâm cứng cỏi như kim cương thạch bàn của Vũ Thần, bây giờ nghĩ là, dù ngay tức khắc có thăng cấp trở thành đại viên mãn cũng không thể nghe được một tiếng "a da" mát lòng đến vậy.

Đúng là một tiếng gọi ngọt ngào này mới khiến Vũ Thần quyết định đưa tiểu khất cái này về Vũ Thần Phong, nuôi nấng như nữ nhi thân sinh của mình, yêu thương hết mực.

Nếu không phải khi năm ấy nàng tròn mười năm tuổi phát hiện ra thiên phú kinh người thì phần nhân tình thuần chất này chắc chắn vẫn còn bảo trì tiếp mãi.

Vũ Thần thế nào cũng không thể quên được, sau khi Mộc Vũ Sương thức tỉnh song sinh Cự Linh, cường giả bế quan trong nội thế giới đã ngay lập tức định ra đường hướng phát triển nàng trong tương lai, bản thân lúc đó cảm giác vô cùng thất lac.

Càng không thể quên được, lúc Mộc Vũ Sương cho rằng bản thân vị "A da" này coi nàng như một thứ bảo vật rồi đem ra trao đổi, ánh mắt của nàng khi đó lạnh thấu xương.

Từ đó trở về sau, trong tâm mang thù hận, Mộc Vũ Sương không còn gọi hắn một tiếng "A da" nào nữa.

Đối mặt với cường quyền phía sau, Vũ Thần không có bất luận năng lực nào chống lại, vì vậy nội tâm mỗi ngày càng thêm bị dày vò, vì để tự trấn an, hắn thậm chí còn lừa gạt chính mình rằng Mộc Vũ Sương bất quá chỉ là một tiểu khất do hắn nhất thời hứng khởi nhặt được, dù có bị người lợi dụng đã làm sao?

Nhưng là mặc kệ hắn lừa dối mình thế nào thì cảm giác dày vò trong lòng vẫn ngày một tăng.

Nhất là lúc khuyên bảo Mộc Vũ Sương gả cho Thần Thiển, thấy thần tình Mộc Vũ Sương lạnh như băng, con tim Vũ Thần dường như bị đao cắt!

"A da". Mộc Vũ Sương lần thứ hai mở miệng:

- Đây là làn cuối cùng nữ nhi gọi ngươi như vật, công ơn nuôi dưỡng, nữ nhi dùng mấy năm qua luyện chế Tinh Chương đã trả lại sạch sẽ. Ngày sau, ta cũng không còn thiếu ngươi cái gì, cầu chúc...

- Vũ Thần đại nhân, võ vận hưng thinh, tu vi tăng tiến!

Mỗi câu mỗi chữ đều gọn gàng dõng dạc, đem ân nghĩa hai bên đập thành một đoàn mảnh vụn.

Ân đã bồi, nghĩa cũng tuyệt!

Từ nay về sau, ân nghĩa đã cạn, đôi bên không còn cảm tình cha con!

Vũ Thần không phải kẻ ngu dốt, rất minh bạch ý tứ trong câu nói của nàng, thân thể hắn run rung, tóc bạc như xương, thoáng cái đã già đi hơn rất nhiều.

Bước đi có vài phần tập tễnh, hắn đi tới trước quái hạp, với tay chộp tới!

Một động tác vô cùng đơn giản dưới ánh mắt chú tâm của tất cả mọi người. Lúc Vũ Thần đưa tay rốt cuộc bắt được quái hạp, không có gì khác lạ, lúc này mới thở dốc ra vài tiếng.

- Nhanh, mau đem tới! Cầm đến giao cho ta!

Trên mặt Thần Thiểu xẹt qua một tia hưng phấn, dường như thấy mỹ nữ chân dài tuyệt sắc, phấn chấn tới run người.

Nắm quái hạp trong tay, Vũ Thần xoay người đi về phía Thần Thiểu, cúi đầu không dám nhìn Mộc Vũ Sương, cứ như vậy dâng lên.

Thần Thiểu hắc hắc cười quái dị, trên trán phóng ra một đạo niệm thức hướng phía quái hạp trong tay Vũ Thần cuốn đi. Nhưng đúng vào lúc này, tinh quang trong mắt Vũ Thần đột nhiên bùng phát, một đạo quyền kình như bão táp bay thẳng đến đánh mạnh vào trước ngực Thần Thiểu!

Biến cố đột nhiên xảy ra, ai cũng thật không ngờ Vũ Thần vẫn luôn luôn biểu hiện vẻ kính cẩn vâng lời lại cư nhiên hạ sát thủ, điều này khiến Thần Thiểu cũng không kịp phản ứng, hắn giận dữ hét lên một tiếng:

- Cẩu nô tài! Lại dám phạm thượng!

- Hừ!

Nặng nề một tiếng, trên mặt Vũ Thần hiện lên sát ý:

- Vũ Thần ta ngang dọc Vô Tẫn Hoang Nguyên có thừa ba trăm năm, còn chưa từng có người dám can đảm coi ta làm nô bộc! Người nhục ta, giết!

Quyền kình đã tới, Thần Thiểu đồng thời hung hăng bổ ra một đạo chưởng phong đánh xuống!

Bành! Bành!

Hai tiếng chấn hưởng vang lên tận trời, Thần Thiểu trúng phải một trọng quyền, trong ngực " lạc lạc" mấy tiếng, không biết đã rớt bao nhiêu cây xương sườn, cả người bay rớt ra ngoài ba bốn trượng.

Giữa trán Vũ Thần cũng bị trúng một cái, thân thể lung lay nhưng vẫn cường ngạnh đứng lại trước người Mộc Vũ Sương.

Sắc mặt Mộc Vũ Sương hiện vẻ kinh hãi, thất thanh hô: "A da!" Nàng lắc mình đi tới trước người Vũ Thần, lo lắng quan sát.

Vũ Thần khó khăn quay đầu nhìn nàng, trên mặt dần hiện một dáng tươi cười từ ái, thanh âm run run:

- A da...Không khiến con phải thất vọng đi?

Dứt lời, hắn bỗng nhiên phun ra một ngụm lớn máu tươi, một đoàn máu đỏ phun ra từ trên trán, dường như nước lũ vỡ bờ, ào ào đổ ra!

"A da!"

- Nô tài dám đả thương ta!

Thần Thiểu rít gào nói:

- Đi tìm chết đi!

Tay giương lên, lực lượng thần cấp tam phẩm hóa thành một đạo kiếm khí bổ về phía Vũ Thần cùng Mộc Vũ Sương.

- Còn chưa tới phiên ngươi giương nanh múa vuốt!

Xa xa, lăng Phong đột nhiên quát lạnh, chỉ thấy quái hạp đang phiêu phù giữa không trung đột nhiên phát ra hào mang vạn trượng, hào mang dường như lông nhím đâm ra, phóng thẳng đến phía Thần Thiểu.

Kiếm khí của Thần Thiểu còn chưa tới gần hai người Vũ Thần đã bị biến thành phấn vụn.

Cảm thụ được khí tức ập đến trước mặt có hàng ngàn hàng vạn mũi tên sắc nhọn, sắc mặt Thần Thiểu đại biến, tràn ngập kinh khủng quát lên:

- Phụ vương! Cứu ta!

Tiếng thét vừa ngưng, một khối ngọc giác trên cổ hắn đột nhiên nứt vỡ, hé ra tinh mang vô cùng, hình thành một đạo quang trụ đường kính cả trượng phóng về một phía xa xăm trên bầu trời.

Lăng Phong đột nhiên ngưng lại, hào mang công kích lập tức bị tường đồng vách sắt cách trở, sau đó cư nhiên còn bị dội ngược trở về.

Hắn cảm giác ý thức hải dường như bị cự thạch đập trúng, hơi choáng váng một chút, cũng may tu vi hiện tại của hắn có bước tiến nhanh, thoáng vận chuyển niệm thức liền hồi phục lại hoàn toàn.

So sánh với thân thể không khỏe, càng làm cho Lăng Phong khiếp sợ hơn chính là nội dung câu nói mà Thần Thiểu vừa rống lên: Phụ vương, chẳng lẽ là...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất