Chương 1: Tàng Bảo Đồ.
M
erry Christmas & Happy New Year to all
Kinh thành luôn luôn là một nơi náo nhiệt, dân số trong thành khoảng vài trăm vạn. Trên các con đường lớn luôn tấp nập người đi lại làm cho người ta cảm thấy không khí của sự phồn vinh.
Tại phủ đệ của Văn Vương, bây giờ là Tinh Phong trang viên, không hiểu vì sao lại náo nhiệt vô cùng?
Trương gia chủ đã đến!
Đương nhiên nếu chỉ có một mình Trương gia chủ đến thì cũng không náo nhiệt như vậy, quan trọng là có một đại nhân vật trong cung cũng đến đây. Chỉ cần nhìn số lượng lớn cấm vệ ở ngoài cửa cũng biết.
- Cút!
Một nha dịch quay về phía các bình dân quát lên một tiếng, bình dân lập tức tránh ra xa. Tên của hắn là Vương Vinh.
Vương Vinh hiện tại đang rất buồn bực. Cho dù là có đại nhân vật trong cung tới, nhưng cũng không biết vì sao, bọn họ chỉ là một đám tiểu nha dịch đáng thương cũng bị phái tới đây. Vương Vinh nhìn về phía đám cấm vệ trước cửa, thầm nói: "Con mẹ nó, lũ gia hỏa chúng mày, thằng nào thằng nấy đều hết sức láo lếu. Lão tử tuy chỉ là một tên nha dịch, kém chúng mày một chút, vậy mà đã coi thường lão tử rồi, rồi sẽ có ngày..."
Đột nhiên một tên cấm vệ trừng mắt nhìn Vương Vinh một cái. Lãnh quang làm cho Vương Vinh run lên, hắn lập tức nở một nụ cười nịnh bợ. Lúc này có một bình dân đang đi lại gần Tinh Phong trang viên, hắn không nhịn được lại quát lên một tiếng: "Cút!". Bộ dạng rất là đắc ý, oai phong.
Trong thư phòng của Trương Tinh Phong tại Tinh Phong trang viên, Trương Tinh Phong và phụ thân của hắn mỗi người ngồi trên một chiếc ghế. Không khí trong phòng có vẻ rất ấm cúng.
- Tiểu tam, lần này người trong hoàng cung đến đây có lẽ là vì Tiềm long đồ, con nghĩ nên làm gì bây giờ?
Trương Thiên Đức nhíu mày nói.
Trương Tinh Phong bưng chén trà lên, nhấp một ngụm, khoé miệng khẽ nhếch lên, nói:
- Cha à, không cần lo lắng. Tiềm Long Đồ ở chỗ chúng ta ai có khả năng lấy đi chứ. Cho dù hắn là hoàng thượng!
Trương Thiên Đức khẽ giật mình. Trương Tinh Phong vừa rồi nói chuyện một cách nhẹ nhàng, lạnh nhạt, phảng phất như không hề để người trong thiên hạ vào mắt, trong lời nói toát ra bá khí. Nhưng sau đó ông lại nở nụ cười, tiểu tam như thế này thì thiên hạ còn ai có thể khiến hắn cúi đầu ? Cho dù có, cũng còn chưa ra đời!
- Tiểu tam, hiện tại người trong hoàng cung chắc đã sốt ruột lắm rồi. Hay là con đi xem sao, không thể không cho họ chút thể diện được!
Trương Thiên Đức thật sự không quen. Mặc dù tứ đại thế gia đới với hoàng gia không cần phải tôn trọng quá, nhưng ít nhất cũng không thể để họ sang một bên được.
Trương Tinh Phong mỉm cười, lại uống một ngụm trà, chậm rãi nói:
- Không cần vội, cha con chúng ta đang đàm luận, để cho bọn họ chờ thêm một lát cũng không sao, cha nói có đúng không ?
Trương Thiên Đức đột nhiên bật cười, nói:
- Đúng, Trương gia chủ và Tinh Phong gia chủ đang đàm luận, đúng là nên để bọn họ chờ thêm một lát!
Trương Thiên Đức từ khi biết Trương Tinh Phong muốn thành lập Tinh Phong thế gia, cũng không đề nghị hắn trở về Trương gia. Mặc dù nếu Trương Tinh Phong trở về, thực lực của Trương gia sẽ tăng lên rất nhiều, nhưng mà ông hiểu rất rõ tính tình của nhi tử mình.
Phụ tử hai người chậm rãi uống trà. Không khí đầu xuân vẫn còn se lạnh, phơi mình dưới ánh nắng mặt trời buổi sáng đích xác là một loại hưởng thụ.
Trong đại sảnh của Tinh Phong trang viên.
Một hồng y đại hán, một cẩm y công tử, lại thêm một hoa y nữ tử, ba người đang buồn chán nói chuyện với nhau.
- Thúc thúc này, Trương Tinh Phong đang làm gì mà bây giờ còn chưa tới gặp chúng ta, thật là quá đáng!
Cẩm y công tử nhíu mày nói.
Hồng y đại hán cười cười nói:
- Đại hoàng tử, không nên nóng vội, Trương gia chủ và bá tước đại nhân đang nói chuyện, đợt thêm một lát nữa đi. Ngươi xem Nhạc Nguyệt muội muội của ngươi so với ngươi thì kiên nhẫn hơn nhiều!
- Ca à, huynh quên phụ hoàng đã nói với chúng ta những gì sao?
Bộ dạng Nhạc Nguyệt giống như là một giáo sư.
Chu Hi mỉm cười, quay về phía Nhạc Nguyệt nói:
- Lão đại của muội không có nhỏ mọn như vậy đâu. Nhưng mà có điều này, phụ hoàng bảo muội tiếp cận Trương Tinh Phong, nhưng muội lại để cho thân phận của mình bị bại lộ. Xem ra, muội không thể hoàn thành nhiệm vụ này rồi!
Vừa nói, Chu Hi vừa làm ra một bộ dáng như muốn nói “ngươi thật là kém cỏi”.
Nhạc Nguyệt không nhịn được, lập tức nói:
- Cái này trách muội sao, nếu không phải tại Lang Phong cái tên ngốc kia …
- A, tên ngốc, vậy ra là một tên ngốc đã phát hiện ra thân phận của muội …
Chu Hi lập tức làm ra vẻ rất kinh ngạc.
Nhạc Nguyệt nhịn không được, "hừ" một tiếng bực tức nói:
- Cái này không thể trách muội, cũng tại Lang Phong cái tên ngốc kia không giữ lời. "Hừ!" Lang Phong đáng chết, Lang Phong thối tha!
Lang Phong ngày đó đã đem hết sự tình nói cho Trương Tinh Phong biết. Sau lại gặp Nhạc Nguyệt, liền lập tức nói cho Nhạc Nguyệt biết sự tình đã bị Trương Tinh Phong biết hết rồi. Lang Phong hắn quả không thể nào đem sự tình giấu giếm Nhạc Nguyệt …
- Ai, Trương đại ca lẽ ra phải tới rồi chứ, làm gì mà bây giờ còn chưa đến!
Nhạc Nguyệt cũng đã bắt đầu sốt ruột, cũng quên mất vừa rồi mình đã nói với Chu Hi những gì.
Chu Hi lập tức nói:
- Muội muội à, muội quên phụ hoàng đã nói với chúng ta những gì sao ?
Nhạc Nguyệt quay qua nguýt hắn một cái. "Đồ ngốc !" Chu Hi rất là đắc ý.
Hồng y đại hán chỉ cười cười. Nhìn hai huynh muội đùa giỡn như vậy, ai mà biết chúng là hoàng tử công chúa. Đại hoàng tử và Nhạc Nguyệt công chúa rất thân thiết với nhau, đương nhiên nguyên nhân chủ yếu chính là cả hai cùng một mẫu thân sinh ra.
- Các vị, Tinh Phong và phụ thân mãi nói chuyện nên quên cả thời gian, đã khiến các vị phải đợi lâu như vậy.
Trương Tinh Phong đi đến, Lang Phong cũng đi theo phía sau. Kỳ thật Lang Phong luôn ở tại bên ngoài, chỉ là hắn không có ý định tiến đến. Vừa nhìn thấy Trương Tinh Phong đi tới hắn lập tức theo sau.
- Trương bá tước, không cần khách khí như vậy, ta và muội muội ở chỗ này xem phong cảnh rất thoải mái!
Chu Hi làm ra vẻ khiêm tốn, phảng phất như người đầu tiên oán trách Trương Tinh Phong không phải là hắn vậy.
Trương Tinh Phong mỉm cười. Đối với sự tình bên trong hoàng cung, hắn hiểu rất rõ ràng. Đương nhiên tình báo chủ yếu đến từ Thiên Vũ Lâu, tổ chức tình báo đệ nhất thiên hạ.
Đương kim hoàng thượng Chu Lệ là nhất đại minh quân, nhưng cũng không thể tránh khỏi việc tranh giành ngôi vị. Chu Lệ có ba hoàng tử, cả ba đều là bậc tài hoa. Đại hoàng tử Chu Hi nho nhã ôn hòa, đối đãi với thủ hạ cực kỳ thân thiết, triều đình duy trì được như ngày hôm nay có công rất lớn của hắn. Nhưng Nhị hoàng tử tại quân đội lại có thế lực rất lớn. Từ xưa đến nay đều là cường giả vi tôn. Được đại bộ phân quân đội ủng hộ, Nhị hoàng tử đương nhiên có tư cách cạnh tranh ngôi vị.
Tam hoàng tử là một người rất thần bí. Hắn là người có tài hoa nhất trong ba vị hoàng tử, bất luận là về văn hay võ. Nếu như hắn lên tiếng muốn làm hoàng đế, phỏng chừng Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử cũng không có cơ hội. May mắn là Tam hoàng tử đối với hoàng vị không hề chú ý. Cái hắn thích chính là làm một ẩn sĩ. Tuy vậy Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử đối với hắn chưa hề buông lỏng cảnh giác. Ai mà biết được Tam hoàng tử có phải hay không cố ý làm cho bọn họ không đề phòng. Tranh đoạt hoàng vị một điểm cũng không được sơ xuất.
Nhưng mà bây giờ nói tới chuyện này còn quá sớm. Công lực của Chu Lệ vốn đã đứng vào hàng nhất phẩm, hiện tại nhờ có linh đan nên đã đạt tới Thiên chi cảnh. Đương nhiên nhất đại minh quân Chu Lệ không thể độc chiếm mãi ngôi vị hoàng đế. Nhưng mà bây giờ là lúc mà các quốc gia đang ngầm tranh đấu với nhau quyết liệt, Chu Lệ sẽ không yên tâm giao quốc gia lại cho hài tử của mình.
Trương Tinh Phong nhìn Chu Hi, trong lòng thầm nghĩ: "Tốt lắm, xem ra hắn ta quả thật không tệ. Nếu đại ca thật sự cùng với Nhạc Nguyệt nha đầu nọ ở cùng một chỗ, đại ca nhất định sẽ hỗ trợ Chu Hi, ta cũng sẽ không thể đứng ở bên ngoài được nữa!"
Chu Hi nếu biết chỉ cần đem Nhạc Nguyệt gả cho Lang Phong, Trương Tinh Phong sẽ trợ giúp hắn đoạt được hoàng vị, phỏng chừng hắn nhất định sẽ cầu khẩn Nhạc Nguyệt mỗi ngày. Nhưng mà Chu Hi làm sao biết được đây ?
- Trương bá tước, hôm nay chúng tôi đến, là vì Tiềm long đồ!
Chu Hi trực tiếp nói thẳng.
Trương Tinh Phong có chút chau mày, hắn không nghĩ tới triều đình lại dám cưỡng đoạt lấy Tiềm Long Đồ của hắn. Thực lực của triều đình hắn biết rất rõ, cao thủ chỉ có vài người, dường như cũng không có người nào đạt đến Thần chi cảnh.
Lang Phong còn đang nghĩ làm thế nào nói đỡ cho Chu Hi, nhưng vừa nghe thấy chuyện này liền đờ người ra, trong lòng thầm mắng: "Đại cửu tử à, ngươi không phải là làm khó chúng ta sao. Tiềm Long đồ chẳng lẽ là vật mà các ngươi có thể muốn là được sao ? Nó chính là bản đồ kho tàng do Khả Hãn của Nguyên Mông là Thiết Mộc Chân lưu lại a!"
Thiết Mộc Chân năm đó thống lĩnh trăm vạn thiết kỵ tung hoành Thanh Long đại lục. Ngay cả đảo quốc Hoàng Vũ và Cao Lệ cũng trở thành thuộc địa của ông ta. Số tài sản ông ta thu được trong quá trình đó tuyệt đối có thể dọa chết người. Mà Tàng bảo đồ chính là con đường duy nhất dẫn tới kho tàng đó.
Thiên hạ có ai lại không muốn đoạt được kho tàng này. Ai mà biết được tài sản của các quốc gia năm đó rốt cuộc lớn đến bao nhiêu.
Trương Tinh Phong không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào Chu Hi. Hắn muốn xem thử Chu Hi cuối cùng là muốn làm gì.
Chu Hi lập tức nói:
- Ấy, không phải đâu Trương bá tước, ý của ta không phải như vậy. Hôm nay ta phụng mệnh phụ hoàng đến đây, chính là muốn thuyết phục ngài cùng hợp tác với triều đình. Bởi vì một trong ba tấm bản đồ là Thăng long đồ hiện đang ở trong tay triều đình!
Trương Tinh Phong quay lại, đột nhiên bật cười nói:
- Thật là không nghĩ ra, triều đình lại dám tiết lộ sự việc này, thật sự làm cho người ta kinh ngạc. Nói đi, các ngươi muốn hợp tác như thế nào ?
Chu Hi cười nói:
- Ba tấm bản đồ, một tấm ở chỗ triều đình, một tấm ở chỗ bá tước, còn một tấm nữa ở đâu đây?
Trương Tinh Phong nhướng mày, chú ý lắng nghe.
- Tấm cuối cùng là Đằng long đồ hiện ở tại Lý gia.
Chơi Võ Lâm Chi Mộng
Chơi game kiếm hiệp có bản quyền từ Kim Dung!
Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com