Chương 20: Bất quá cũng chỉ vì, tư vị của người mẹ (1)
"Dạ, cô cả, thật ra chuyện của cậu Mặc các ngươi đều biết! Thực ra trong lòng các ngươi đều hiểu rõ, chẳng qua vẫn chưa kịp nhận ra mà thôi.” Má Triệu nói.
"Hả?" Hứa Uyển Đình kinh ngạc.
"Cô cả, cậu Mặc trước đây..." Má Triệu dừng lại một chút, có chút khó nói nhìn Mặc Uyển Đình: "Hắn là trẻ mồ côi! Cậu Mặc từng là trẻ mồ côi!"
"Cái này..." Hứa Uyển Đình cau mày: "Chúng ta đều biết!"
"Không! Cô cả không biết! Cô nhi cùng người bình thường không giống nhau! Ta không biết nhiều về những đứa trẻ mồ côi. Nhưng những đứa trẻ mồ côi quả thực rất khác so với những người bình thường. Khi mới đến nhà họ Hứa, cậu Mặc rất nhát gan, ta không biết nguyên do. Không phải cô cả muốn biết cậu Mặc có suy nghĩ gì sao? Ta nghĩ cô cả có thể đến thăm cô nhi viện nơi hắn từng ở trước đây xem sao!" Má Triệu nói.
Hứa Uyển Đình sửng sốt.
"Trẻ mồ côi... Không giống nhau?" Chị ta nhớ lại câu nói này.
Má Triệu thở dài: "Nhà họ Hứa không ai đối xử tốt với cậu chủ Mặc cả, thật ra người làm chúng ta đều nghĩ rằng cậu chủ Mặc rời đi như vậy sẽ tốt hơn! Dù sao ông bà chủ cũng không hoan nghênh cậu ấy!"
Má Triệu nói xong lại thở dài, quay người rời đi.
Người Hứa Uyển Đình khẽ run, chị ta trừng to mắt.
"Mồ, mồ côi..."
"Không giống nhau sao?"
Chị ta đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, hô hấp trở nên gấp gáp hơn, trong đầu lóe lên một khả năng.
Một khả năng mà khiến chị ta phải rùng mình!
"Má Triệu, trại trẻ mồ côi mà Hứa Mặc từng ở là ở đâu? Ta muốn đến đó xem!"
Hô hấp chị ta gấp gáp, vội vàng hỏi.
"Trại mồ côi Thành Đông! Không xa lắm!" Má Triệu trả lời.
"Để ta đi xem xem!" Hứa Uyển Đình chạy vội xuống lầu, hốc mắt dần đỏ lên.
Trong lòng chị ta xuất hiện một cảm giác rất kỳ lạ, không dám tin rằng suy đoán của mình là thật.
Nếu đúng như vậy thì thật quá đáng sợ.
Gia đình này, thật sự quá kinh khủng!
Má Triệu nhìn Hứa Uyển Đình chạy xuống lầu, trong lòng thở dài nặng nề.
"Nhà họ Hứa không có ai hiểu chuyện cả! Cô cả... Cậu chủ Mặc, má Triệu đây cũng không biết có thể giúp được ngươi không nữa!"
…
"Con cả, ngươi đi đâu đấy?" Tạ Băng Diễm và Hứa Mạn Ny thấy Hứa Uyển Đình đang vội vã ra ngoài, tức khắc hỏi.
"Ta đi ra ngoài có việc chút!" Hứa Uyển Đình cũng không nói gì thêm, lập tức khởi động xe, lái về phía đông thành phố.
Bão sắp ập đến, gió ngoài đường khá lớn, nhưng lái xe cũng không gặp khó khăn gì mấy.
Trại trẻ mồ côi Thành Đông không xa lắm, lái xe khoảng một giờ là đến nơi, Hứa Uyển Đình tìm siêu thị, vào đó mua một ít đồ rồi đi thẳng đến trại trẻ mồ côi Thành Đông.
Trại trẻ mồ côi này rất đơn sơ, vị trí khá hẻo lánh, xung quanh còn có mùi hôi, có người đang đổ rác ở gần đó.
"Cho hỏi ngươi đang tìm ai vậy?" Ông cụ gác cổng hỏi.
"Ta muốn gặp viện trưởng! Ta có mang một ít đồ và quà tặng đến!" Hứa Uyển Đình vội đáp.
Ông cụ nghĩ nghĩ một lát liền nhanh chóng mở cửa cho chị ta.
Viện trưởng của trại trẻ mồ côi này là một người phụ nữ trung niên, trông khá hiền hậu. Vì sắp có bão nên bà ấy đang dỗ những đứa trẻ mồ côi trong trại ngủ.
Thấy Hứa Uyển Đình mang đồ đến, viện trưởng không khỏi mừng rỡ, lập tức tiếp đón chị ta.
Hứa Uyển Đình cũng lấy ra một phong bao đưa cho bà ấy, nói: "Viện trưởng Triệu, cái này là ta muốn quyên góp cho trại trẻ mồ côi, mong ngươi hãy nhận lấy!"
"Cảm ơn, cảm ơn!" Viện trưởng Triệu vui mừng không thôi.
Hứa Uyển Đình ngước nhìn gian phòng cách đây không xa, lên tiếng hỏi: "Viện trưởng Triệu, ở đây có bao nhiêu đứa trẻ mồ côi?"
"Hiện tại còn hơn ba mươi đứa, phần lớn bọn chúng đều không có bố mẹ! Mấy ngày trước đã có ba đứa được nhận nuôi!" Viện trưởng Triệu cười nói: "Cô Hứa đây là làm nghề gì nhỉ? Sao lại muốn quyên góp cho trại trẻ mồ côi của chúng ta vậy?"
Hứa Uyển Đình nhìn bà ấy, nói: "Ta đến đây là muốn hỏi viện trưởng Triệu một chuyện, không biết là viện trưởng còn nhớ Hứa Mặc không?"
"Hứa Mặc?" Viện trưởng Triệu ngạc nhiên.
"Hứa Mặc ở thời điểm bốn năm trước, viện trưởng Triệu còn nhớ không?" Hứa Uyển Đình hỏi.
"Ồ! Nhớ, nhớ chứ. Hứa Mặc phải không! Thằng bé gầy gò nhỏ nhắn!" Viện trưởng Triệu hồi tưởng lại, phút chốc lại cười nói: "Ta có nhớ cậu bé ấy, là một đứa trẻ rất ngoan, nhưng chẳng phải nó đã được bố mẹ đón về rồi sao? Nghe nói đã tìm được bố mẹ của cậu bé rồi!"
Hứa Uyển Đình gật đầu: "Ta muốn hỏi viện trưởng Triệu một chút, thường ngày bọn trẻ mồ côi trong trại làm gì? Chúng có học hành không?"
"Tất nhiên là chúng có học rồi! Trong trại trẻ mồ côi của chúng ta có giáo viên để dạy chúng đọc sách!" Viện trưởng Triệu nhìn mấy đứa trẻ ở xa xa, cười nói: "Nhưng trong trại vẫn có vài đứa hay thường xuyên khóc nhè!"
"Ồ? Sao chúng lại khóc vậy?" Hứa Uyển Đình ngạc nhiên.