Chương 22: Bất quá cũng chỉ vì, tư vị của người mẹ (3)
"Hừ! Nhắc đến nó làm ta tức chết! Chú Triệu và chú Lý đã liên lạc với cảnh sát, nhờ cảnh sát đi tìm nó rồi! Lần này nó dám cả gan ầm ĩ như vậy, ta phải cho nó vài cái bạt tai mới hả giận!" Tạ Băng Diễm vẫn chưa hết giận, tiếp tục nói: "Ngươi về phòng nghỉ ngơi đi! Bão sắp ập đến rồi, đừng đi làm nữa!"
Hứa Uyển Đình há hốc mồm, cuối cùng cũng không nói ra, quay về phòng mình.
Bỗng đi được một bước thì thấy Hứa Mạn Ny đang nằm dài trên sofa xem TV, Hoắc Uyển Đình lập tức kéo cô ta lên: "Mạn Ny, đi theo ta một lát!"
"A? Chị cả? Làm gì vậy!" Hứa Mạn Ny ngạc nhiên.
"Qua đây!" Hứa Uyển Đình lạnh lùng trừng mắt với cô ta.
Hứa Mạn Ny thấy vậy liền không dám hó hé thêm lời nào.
Cô ta sợ nhất là lúc chị cả nổi giận, vội ngoan ngoãn theo Hứa Uyển Đình lên lầu.
Vừa bước lên tầng ba, Hứa Uyển Đình đưa tay ra: "Đưa điện thoại của Hứa Mặc đây!"
"A?" Hứa Mạn Ny giật mình.
"Đưa đây!" Hứa Uyển Đình trừng mắt nhìn cô ta.
Hứa Mạn Ny trong lòng có chút hoảng sợ, vội nhìn xuống dưới, thấy bố mẹ không nghe thấy gì mới thở phào nhẹ nhõm: "Chị cả, sao ngươi biết ta giữ điện thoại của Hứa Mặc? Chuyện nó mất điện thoại..."
Hứa Mạn Ny định giải thích vài câu, nhưng thấy Hứa Uyển Đình lạnh lùng nhìn mình, đột nhiên không dám nói nữa, vội vàng nói: "Được rồi được rồi! Ta đi lấy cho ngươi! Nhưng ta nói trước, ta không cố ý giấu điện thoại của nó đâu! Ai bảo nó ghê tởm như vậy chứ!"
Hứa Uyển Đình nghe vậy liền thở gấp, lại suýt chút nữa muốn nghẹt thở, nhưng rất nhanh, chị ta đã kiềm chế lại.
Thật ra chị ta đã sớm biết Hứa Mạn Ny giấu điện thoại của Hứa Mặc.
Cuối năm ngoái lúc cả nhà đi du lịch đã xảy ra nhiều chuyện, điện thoại của Hứa Mặc đột nhiên biến mất, làm hắn không liên lạc được với họ, hắn đã phải đi bộ rất lâu để về nhà, nhưng cuối cùng vẫn là nhờ cảnh sát mới đưa được Hứa Mặc về đến nhà.
Lúc đi du lịch là do Hứa Mạn Ny đã lén giấu điện thoại của Hứa Mặc, không cho hắn liên lạc với gia đình, còn làm Hứa Mặc tưởng rằng mình đã mất điện thoại.
Hiện tại cả nhà còn không biết chuyện Hứa Mặc có điện thoại di động.
Nghĩ đến đây hai mắt Hứa Uyển Đình lại đỏ lên.
Hứa Mạn Ny nhanh chóng trở về phòng, lấy ra chiếc điện thoại đưa cho chị ta: "Đây! Ở đây! Nhưng ngươi tuyệt đối đừng nói với mẹ! Nếu không mẹ sẽ mắng ta cho mà xem!"
Hứa Uyển Đình hung hăng liếc cô ta một cái, giật lấy điện thoại!
Hứa Uyển Đình chợt nhận ra, sống trong gia đình này có lẽ là một việc cực kỳ đáng sợ.
Có lẽ đây cũng là việc khiến người khác phải rợn tóc gáy.
Xem những tin nhắn trong nhóm Wechat của chị em họ, có những lời nói làm người khác phải nghẹt thở.
Trước đây Hứa Uyển Đình cảm thấy rất bình thường, nhưng lúc này, chị ta đột nhiên nhận ra mình cũng từng là một phần trong đó.
Nhớ lại một ngày năm ngoái, khi chị ta đang chạy một dự án của công ty, rất bận rộn, không có thời gian ăn cơm, là người em trai Hứa Mặc hiểu chuyện nên đã ở trong bếp nấu cháo, bắt taxi đến công ty để đưa cho mình.
Thế nhưng lần đó Hứa Uyển Đình vô cùng hoảng hốt, nổi giận đùng đùng, lập tức kêu bảo vệ tống hắn ra ngoài.
Nhớ lại chuyện xảy ra trước đó, mỗi lần Hứa Mặc thấy chị ta, hai mắt của hắn sẽ phát sáng, cười híp mắt đi tới.
Không phải giúp chị ta cầm đồ thì cũng hỏi chị ta có mệt không? Có muốn ăn gì không? Lúc đó Hứa Uyển Đình chỉ thấy phiền phức, phớt lờ hắn.
Hứa Mặc kiên trì suốt ba năm, hầu như mỗi lần thấy chị ta đều như vậy, cho đến lần đó, hắn không tìm chị ta nữa.
Về sau ánh mắt hắn nhìn chị ta cũng tràn đầy vẻ e ngại.
Hứa Uyển Đình lúc ấy còn thấy nhẹ nhõm vì thoát khỏi được đứa em phiền phức, yên tâm làm việc, bây giờ nghĩ lại.
Bản thân chị ta cũng là một phần trong chuyện này!
Người ta thường nói con cả như mẹ!
Chị ta cũng không làm tròn trách nhiệm của mình!
Hứa Uyển Đình chỉ cảm giác được nước mắt lại muốn trào ra.
Chị ta vội hít mũi một cái rồi cầm điện thoại về phòng kiểm tra.
Phát hiện điện thoại có khóa, chị ta lại không biết mật khẩu, không thể mở được.
Chị ta muốn ra ngoài tìm người mở khóa, nhưng phát hiện gió bão bên ngoài lúc này đã rất lớn, bây giờ mà ra ngoài sẽ rất nguy hiểm.
Hứa Uyển Đình đành tạm thời cất điện thoại đi, chờ cơn bão qua đi rồi tính tiếp.
…
Hứa Mặc ngồi trong phòng thuê, vừa nhìn cơn bão sắp đến, vừa làm bài tập.
Kỳ thi tuyển sinh đại học đang đến gần, hắn không muốn thất bại nên phải thi cho thật tốt, lần này hắn nhất định phải vào đậu vào trường đại học trọng điểm đẳng cấp thế giới, còn phải giành được học bổng nữa.
Sống lại một lần nữa, hắn đã lập cho mình một kế hoạch rất chi tiết, tuyệt đối không cho phép bản thân sống vô ích, bây giờ có thể luyện đề thì sẽ luyện đề.