Chương 30: "Chị cả là thần tượng của ta" (1)
“Hoán Khê, từ trước tới giờ ta chưa từng gặp ai lợi hại như chị cả của ta đâu! Nếu ta lợi hại bằng một phần mười, à không, một phần trăm chị ấy thì thật tốt!”
"Ô ——"
Nhìn đến đây, Hứa Uyển Đình bỗng nhiên che miệng lại, không để cho mình khóc thành tiếng.
Nước mắt không thể kìm chế được từ trong hốc mắt trào ra khiến tầm nhìn của chị ta trở nên mơ hồ.
Cái này...
Cái này sao có thể?
Không có khả năng!!
Hứa Mặc chưa từng nói qua với chị ta những chuyện này.
Hứa Mặc cũng chưa từng có hỏi chị ta về nó.
Lúc này!
Hứa Uyển Đình chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy, chị ta liều mạng che miệng, không để mình khóc thành tiếng.
Nước mắt nhòe mi, phá vỡ khuôn mặt tinh xảo.
Bỗng nhiên Hứa Uyển Đình không dám nhìn xuống, bởi vì chị ta không biết nhìn xuống sẽ thấy cái gì!
Hứa Uyển Đình biết mình đã làm gì trong bốn năm qua.
Hiện tại chị ta nhớ lại vô cùng rõ ràng.
Đường Lỗi và Hoán Khê hẳn là bạn bè của Hứa Mặc ở cô nhi viện, Hứa Uyển Đình nhớ hắn đã từng giới thiệu hai người với mình một lần.
Sau khi Hoán Khê thấy Hứa Mặc nói vậy, cô ấy cảm thấy hứng thú vô cùng, tiếp tục hỏi thêm vài câu.
Hứa Uyển Đình dùng lực lau khô khóe mắt, tiếp tục nhìn xuống.
"Đây là lần thứ ba ta gặp chị cả, nghe má Triệu kể ta mới biết chị cả giỏi giang đến nhường nào! Hoán Khê, chị cả thật sự quá xuất sắc!"
"Tốt nghiệp đại học Thanh Bắc, sang đại học Massachusetts du học, sau khi về nước trở thành một doanh nhân trẻ tuổi! Chị ấy còn trẻ như vậy đã chẳng mấy ai so sánh được!"
"Chị ấy còn được bắt tay với phó thị trưởng và phó chủ tịch tỉnh đấy, ngươi nhìn xem! Đây là ảnh ta tìm trên mạng, được rất nhiều báo đài đưa tin!"
"Đường Lỗi, đây là tin tức báo chí viết về chị ta, ngươi đọc đi, bên trên viết tràng giang đại hải, ta đã đọc nhiều đến mức thuộc làu làu rồi!"
"Hức…"
Hứa Uyển Đình không nhịn được nữa, nước mắt tràn bờ mi, đôi mắt chị ta ầng ậng nước, khiến tầm nhìn trở nên mờ mịt.
Chị ta vội vàng rút khăn giấy, tỉ mỉ lau nước mắt.
Nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống, chị ta cảm thấy loại chuyện này đối với mình thật khó chấp nhận.
"Nè Bán Trang, ngươi nhìn đi! Đây là chị cả của ta! Chị ấy chính là người giỏi giang và xuất sắc nhất mà ta từng gặp!"
"Không ngờ chị cả lại tuyệt vời đến vậy! Quá kinh người! Có khi chúng ta nỗ lực hết sức cũng chưa chắc đuổi kịp chị ấy! Hoán Khê, Bán Trang, các ngươi biết không? Ta vừa mới nghe má Triệu kể xong! Má Triệu cũng cảm thấy chị cả là người tài giỏi nhất thế giới!"
"Hôm nay ta đến công ty của chị cả cơ! Hoán Khê, Bán Trang, các ngươi nhìn nè, đây là công ty của chị cả, chị ấy chính là giám đốc của công ty đó!"
Kèm theo là một số bức ảnh chụp sảnh công ty.
Ảnh chụp công ty có rất nhiều, một trong số đó còn có ảnh của Hứa Uyển Đình.
Hình như là do Hứa Mặc chụp, sau đó gửi cho bạn bè của mình: "Đường Lỗi, Hoán Khê, Bán Trang, các ngươi nhìn kìa, trên đó viết CEO! Chị cả ta là CEO của công ty này, nghe nói công ty này có hơn một ngàn nhân viên đó!"
Lúc gửi dòng tin nhắn này, chắc hẳn trong lòng hắn tràn đầy kiêu ngạo.
Ba người bạn đều cảm thấy hắn dương dương đắc ý, có chút xem thường hắn!
"Ta muốn đi thăm chị cả! Xem có phải chị ấy đang đi làm không? Ta nghe má Triệu nói, dạo này chị cả thường xuyên tăng ca, quên cả ăn uống! Ta đi lên xem có phải không!"
Hứa Uyển Đình còn nhớ rõ lần Hứa Mặc đến công ty mình.
Đương nhiên hắn không thể đi lên, bị bảo vệ ngăn cản, không cho phép đi lên.
Hứa Mặc có chút tức giận, nói với bảo vệ mình là em trai chị ta, để hắn lên xem một chút, kết quả bảo vệ không đồng ý, còn châm chọc hắn vài câu.
Cuối cùng hắn vẫn không thể lên công ty.
Là nữ vệ sĩ Tiểu Từ nói cho Hứa Uyển Đình.
"Đáng tiếc ta không thể đi lên thăm chị! Bảo vệ ngăn cản ta! Nhưng các ngươi yên tâm, lần tiếp theo chắc chắn ta sẽ lên được! Ta nói với chị cả một tiếng là có thể!" Hứa Mặc không được đi lên, dường như vô cùng tiếc nuối.
Sau đó lại không cam lòng mở miệng: "Ta nghĩ, tương lai ta cũng phải đến làm việc trong một công ty như vậy! Cũng có thể vào xem! Đường Lỗi, Hoán Khê, Bán Trang, chỉ cần chúng ta cố gắng, chúng ta nhất định có thể làm việc ở công ty như thế!"
“Năng lực của chúng ta vĩnh viễn không thể sánh nổi với chị cả ta, nhưng chúng ta có thể đuổi kịp 10% của chị ấy, à không, 1% là tốt lắm rồi!"
"Ha ha, ngươi sùng bái chị gái như vậy, thế ngươi có đối xử tốt với chị không?"
Đường Lỗi gửi biểu tượng cười ha ha.
"Đương nhiên là có rồi! Ta nhất định sẽ đối xử tốt với chị cả! Ngươi yên tâm đi, ta cảm thấy trên thế giới chẳng còn ai giỏi giang hơn chị ấy đâu! Tài trí, lễ phép, thanh lệ thoát tục, đúng rồi đúng rồi, ta mới biết được một chuyện lớn!"