Chương 3
Về ký túc xá, tôi lập tức lên game.
Mặc dù bây giờ game mobile rất phổ biến, game client đã mất đi vị thế thống trị trong giới game online ngày xưa, nhưng tôi vẫn thích game client hơn.
Game tôi chơi gọi là Thiên Nhai Lệnh, tôi đã gia nhập bang hội và có người yêu trong game.
Người yêu trong game của tôi đã online rồi.
[Chat riêng] Thừa Phong Quy Khứ: "Thiếu hiệp, mau tới, trận chiến phe phái sắp bắt đầu, ta kéo ngươi qua."
[Chat riêng] Khê Lưu Mạn Mạn: "Được, thiếu hiệp."
Hệ thống: "Thừa Phong Quy Khứ đã gửi lời mời triệu hồi, có đồng ý không?"
Tôi chọn chấp nhận, sau khi đọc xong thông báo, tôi xuất hiện giữa một đám đông hỗn loạn, cố gắng lắm mới tìm được Thừa Phong Quy Khứ trong đống tên.
Chat riêng Khê Lưu Mạn Mạn: "Tôi thấy cậu rồi."
Trong tai nghe, giọng của thủ lĩnh phe phái đầy nhiệt huyết: "Các chú em, theo anh, hôm nay làm thịt bọn chúng!"
Chat riêng Thừa Phong Quy Khứ: "Đi, theo đa số mọi người, giữ vững đợt hai, trước tiên kiếm một vòng điểm."
Tôi thao tác trên bàn phím, giữ vị trí ở nhóm thứ hai, chờ những tên pháo hôi của đợt đầu biến thành ánh sáng trắng bay đi, tôi bắt đầu thực hiện kỹ thuật chơi siêu đỉnh của mình.
Thực ra chẳng có ích gì.
Vì cùng lúc tụ tập quá nhiều nhân vật trong game, mỗi người đều bị lag đến mức chậm như quay chậm trăm lần.
Ấn một kỹ năng, vài giây sau màn hình mới hiện ra mấy cái kỹ năng trước đó.
Tôi điên cuồng thể hiện tốc độ tay trong hai phút, phát hiện màn hình chợt chuyển, tôi đã xuất hiện tại điểm hồi sinh.
Chat riêng Khê Lưu Mạn Mạn: "Thiếu hiệp, tôi đến điểm hồi sinh rồi, ngồi thiền đợi cậu."
Vừa gửi xong, ánh sáng trắng lóe lên, Thừa Phong Quy Khứ xuất hiện bên cạnh tôi.
Thủ lĩnh phe phái lại bắt đầu hét: "Những ai đã hồi sinh mau tới đây, nhanh lên, chúng ta đã bao vây họ rồi, giết đi, thu điểm tích lũy nào!!!"
Chat riêng Thừa Phong Quy Khứ: "Đừng vội, trước tiên hồi máu, kỹ năng bổ sung đầy đủ, lát nữa người đông lại sẽ lag."
Chúng tôi hồi máu đầy đủ rồi quay lại giết thêm vài vòng, sau đó rời khỏi đội lớn, lập đội hai người và tìm một khu vực an toàn không có ai để trò chuyện.
Chat riêng Thừa Phong Quy Khứ: "Hôm nay cậu đến muộn rồi."
Chat riêng Khê Lưu Mạn Mạn: "Ở ngoài đời gặp chút chuyện, đến muộn một chút, lát nữa đi đánh phó bản."
[Kênh bang hội] Thừa Phong Quy Khứ: "Cậu muốn đánh phó bản nào?"
Không biết sao hắn chuyển sang kênh bang hội, câu này được gửi vào bang hội.
[Kênh bang hội] Tiểu Địch Địch: "Thừa Phong đang nói chuyện với ai vậy?"
[Kênh bang hội] Ủy Sở Tiểu Nãi Cẩu: "Ngoài ai ra thì còn ai nữa? Chẳng phải Khê Lưu sao? Hai người định lén đi đánh phó bản ở đâu? Đưa tôi theo với."
[Kênh bang hội] Thừa Phong Quy Khứ: "Tôi không thấy gì hết?"
[Kênh bang hội] Khê Lưu Mạn Mạn: "Tôi cũng vậy."
[Kênh bang hội] Tiểu Địch Địch: "Cơm chó lạnh buốt cứ thế mà vỗ vào mặt, tình cảm của hai người bao giờ mới ngừng khoe?"
Tôi và Thừa Phong Quy Khứ là tình duyên trong game, khiến cả bang hội ngưỡng mộ, vì chúng tôi thuộc loại cặp đôi luôn hòa thuận và thân thiết.
Từ “tình duyên” rất thú vị, không phải người yêu, nhưng lại làm những điều mà người yêu hay làm. Ngoại trừ việc không gặp nhau ngoài đời, nhân vật trong game có thể giúp chúng tôi nắm tay cưỡi ngựa phi nước đại, tung hoành giang hồ.
Tình cảm con người đôi khi không thể kiểm soát được.
Tôi thích Thừa Phong Quy Khứ, mặc dù tôi không biết ngoài đời hắn trông tròn méo ra sao.
Mỗi ngày tôi kiên trì về nhà chơi game, một nửa lý do là vì thích chơi game, nửa còn lại là vì hắn.
Tôi cũng không hiểu tại sao.
Ban đầu tôi quyết tâm không nhận tình duyên, nhưng gặp hắn rồi thì không giữ được nữa.
Chúng tôi không nhắc đến cuộc sống thật, chỉ nói về tình duyên trong game, nhưng chúng tôi đã thỏa thuận rằng trong thời gian là tình duyên, ai cũng không được phép yêu đương ngoài đời, nếu không chúng tôi sẽ Bad Ending (BE).
Vì thế, dù tôi không có bạn trai, nhưng hôm đó tôi nói với đại ca trường học rằng tôi đã có chủ là thật.