Cơ bản là Chu Kinh Trạch nói câu đó không phải bảo Hứa Tùy giới thiệu “Đây là XXX” mà là muốn cô nói rõ ngọn ngành. Suy cho cùng, Bạch Úc Thật khác với những người đàn ông khác, đó là người đàn ông đầu tiên khiến Chu Kinh Trạch cảm thấy nguy hiểm.
Rõ là cả ngày hôm nay anh gặp hết chuyện này đến chuyện khác, tâm trạng không hề tốt chút nào, ấy vậy mà anh vẫn bỏ ngỏ tất cả mớ bòng bong đang xử lý mà chạy qua sau khi nhìn thấy nhật ký hoạt động trên Weibo của Lương Sảng.
Hứa Tùy cụp mắt xuống. Thành thật mà nói, cô không biết nên giới thiệu Bạch Úc Thật thế nào nữa. Anh ta như ngọn đèn nho nhỏ soi đường dẫn lối cho cô trong những ngày cô mất phương hướng vậy.
Cuộc gặp gỡ với Bạch Úc Thật là một sự tình cờ.
Lúc đến Hong Kong du học theo diện sinh viên trao đổi, cô chẳng biết tí gì về kiến thức chuyên ngành cũng như tiếng Ý cả. Bởi cô vừa không tự chọn môn học này, vừa không biết nửa chữ tiếng Ý nào.
- --Đọc full tại Truyenfull.com---
Khi Hứa Tùy ở Tây Hoàn, ngoài bạn cùng lớp kiêm bạn cùng phòng Gia Lị ra thì cô còn làm quen với một bạn nữ học ngoại ngữ tên là Thi Ninh. Môn ngoại ngữ tự chọn thứ hai của cô ấy là tiếng Ý.
Hứa Tùy đã quên bẵng vì sao Thi Ninh lại nhờ cô đi học điểm danh giúp, chỉ nhớ hồi đó cô ấy có việc gấp, tạm thời không đi học được nên đành phải nhờ Hứa Tùy đi học thay.
Khi đó Hứa Tùy vừa ra khỏi phòng thí nghiệm, nghe giọng Thi Ninh trong điện thoại lo sốt vó đến nỗi như sắp khóc đến nơi bèn gật đầu đồng ý.
Hứa Tùy phải mất những mười phút mới tìm được phòng học, vào được lớp suýt soát kịp giờ.
Chẳng mấy khi cô làm chuyện như này cả, vì sợ bị bắt nên cô ngồi ở hàng thứ hai từ dưới lên.
Đó là lần đầu tiên cô học tiết tiếng Ý.
Tình cờ thay, bộ phim được chiếu trên lớp lúc đó là “Cô gái sau khu phố”.
Hứa Tùy không biết chút gì về phim nước Ý, cộng thêm nghe tiếng họ hơi khó nghe nên từ lúc mới chiếu phim cô đã không định xem.
Mùa hè ở Hong Kong nóng như đổ lửa, gió biển cũng hừng hực cả lên, lớp thì chiếu bộ phim chẳng hiểu gì, Hứa Tùy bị cái nóng làm cho mơ màng, cuối cùng nằm sấp lên bàn, ngủ.
Thế là Bạch Úc Thật lanh mắt bắt cô tại trận, chỉ đích danh cô rồi đặt câu hỏi ngay trước mặt mọi người, ấy vậy mà Hứa Tùy vẫn ngủ mê mệt, bạn nữ bên cạnh phải đánh thức thì cô mới dậy.
Song cô nào trả lời được câu hỏi.
Và rồi Hứa Tùy bị phạt viết cảm nghĩ dài tối thiểu năm nghìn chữ về phim và phải tự tay nộp cho anh ta.
Sau này lộ chuyện đi học giùm Thi Ninh, Hứa Tùy cứ ngỡ sẽ thoát nạn nhưng Bạch Úc Thật vẫn yêu cầu cô nộp bài cảm nhận phim như đã ghim cô rồi vậy.
Không còn cách nào, Hứa Tùy đành nghiêm túc xem bộ phim này trong lúc nghỉ giải lao. Ban đầu cô chỉ xem đây là nhiệm vụ, nhưng càng xem, Hứa Tùy càng nhận ra mùa hè nước Ý đẹp không tả xiết, biển khơi xanh thẳm trải rộng không thấy cuối, từng hàng cây xanh cao chót vót cùng với hiệu sách cũ kỹ ở từng khu phố.
Có cặp đôi hôn nhau trước đài phun nước, cũng có người đọc sách dưới ánh mặt trời ngoài bãi biển làm da nhuốm màu lúa mạch khỏe mạnh.
- --Đọc full tại Truyenfull.com---
Đương nhiên là nội dung phim càng hay hơn nữa. Bộ phim kể về một đứa trẻ nhà nghèo nọ đã lớn lên và trưởng thành thế nào trong cảnh ngộ gia đình tan vỡ.
Cô ấy từ từ bước ra khỏi đầm lầy, vượt qua vô số khó khăn, thử thách, đứng trên đỉnh cao của sự nghiệp. Cùng lúc đó, cô ấy cũng gặp được mùa xuân của mình nhưng đường tình duyên lại chẳng hề như ý.
Sau khi xem xong, Hứa Tùy nghiêm túc viết cảm nghĩ. Khi cô nộp bài cho Bạch Úc Thật, anh ta đọc lướt qua, bắt được cụm từ then chốt bèn đưa ra câu hỏi sắc bén: “Em thấy quan điểm về tình yêu của Chrisa đúng hay của em đúng?”
Hứa Tùy lảng tránh câu hỏi ấy.
Về sau, bằng một cách nào đó cô đã trở nên thân thiết với Bạch Úc Thật. Hứa Tùy rất thích bộ phim ấy, thành ra muốn tìm nhiều phim Ý hơn để xem. Bạch Úc Thật biết được điều đó bèn thường xuyên mượn giúp cô đĩa phim Blu-ray phiên bản giới hạn, còn đề cử nhiều tiểu thuyết nguyên tác cho cô.
Cứ qua qua về về như thế, hai người lại thành bạn của nhau. Đối với Hứa Tùy, Bạch Úc Thật không chỉ là bạn mà còn tựa như người thầy dẫn dắt đường đời. Đã từng có một thời gian Hứa Tùy mất phương hướng trong chuyện học hành, tình cảm cũng vậy.
Bạch Úc Thật bảo rằng, khi nào cảm thấy chơi vơi thì hãy chăm đọc sách và xem phim nhiều vào.
Hứa Tùy nói: “Em không biết diễn tả cảm giác đó thế nào nữa. Em vẫn còn nhớ anh ấy. Thật ra trong chuyện tình cảm chúng em, anh ấy đối xử với em rất tốt, không hề có lỗi lầm nào, nhưng có thể em hơi ngây thơ nên muốn anh ấy chỉ quan tâm mỗi mình em, nhưng anh ấy không thể cho em điều đó.”
Bạch Úc Thật chỉ mỉm cười: “Con gái các em khi yêu đều ngây thơ cả.”
Hứa Tùy nhạy cảm bắt được hai từ “các em”. Thật ra, suốt thời gian qua, có một tin đồn được truyền trong trường rằng từng có một cô sinh viên nhỏ hơn giáo sư Bách mười tuổi vượt qua quãng đường muôn trùng cách trở để đến đây tìm anh ta.
Đó lại còn là học sinh cũ của anh ta.
Kết quả là Bạch Úc Thật quyết đoán không chịu gặp cô ấy đến một lần.
Nghe nói anh ta đã có hôn ước rồi, gia đình hai bên còn chơi thân với nhau.
Các cô gái trong trường kháo nhau rằng quê quán của Bạch Úc Thật ở Quảng Đông, có một nửa dòng máu Hong Kong, lớn lên tại Hong Kong trong môi trường ăn sung mặc sướng, được hậu thuẫn bởi tập đoàn tài chính Bách Thị với những mối quan hệ phức tạp.
Con gái ai mà cầm lòng được trước một người đàn ông xuất sắc, mạnh mẽ, có sức hút như Bạch Úc Thật.
Tin đồn đã truyền khắp trường nhưng Bạch Úc Thật vẫn điềm nhiên như không, khi nào có tiết thì đi dạy, không hề bị ảnh hưởng chút nào.
“Giáo sư Bách ơi, những quan điểm về tình yêu của thầy từ đâu mà có thế ạ?” Hứa Tùy hỏi.
Đến tận bây giờ, Hứa Tùy vẫn nhớ như in cái mỉm cười thật buồn bã của anh ta: “Chả có từ đâu cả, trải đời nhiều thì biết thôi.”
Hứa Tùy thất thần, cô đang nghĩ cách giới thiệu thì giọng Bạch Úc Thật đã kéo suy nghĩ của cô trở về. Anh ta chủ động chìa tay ra, cất lời:
“Chào cậu, tôi là giáo sư của Hứa Tùy lúc con bé học ở Hong Kong, Bạch Úc Thật.”
Nghe thấy hai từ “Hong Kong”, đôi mắt đen lay láy của Chu Kinh Trạch thoáng chốc trở nên ảm đạm và khô cằn, nước sông rút đi hết, chỉ còn lại lòng sông trống trơn.
“Chu Kinh Trạch.” Chu Kinh Trạch hờ hững đáp, ngước mắt nhìn anh ta nhưng không bắt tay lại.
Bạch Úc Thật rút tay về, đút vào túi rồi gật đầu với hai người, nói: “Tôi đi trước nhé.”
Tiếng khởi động xe vang vọng giữa trời đêm yên tĩnh, ngay sau đó, có chiếc xe đen biến mất trong bóng đêm. Hứa Tùy lấy chìa khóa ra khỏi túi xách rồi bảo với Chu Kinh Trạch:
“Muộn lắm rồi, anh cũng về sớm nghỉ ngơi đi.”
Dứt lời, Hứa Tùy cầm chìa khóa vừa lấy ra từ túi xách, định bụng đi lướt qua Chu Kinh Trạch thì người đàn ông ấy bỗng đứng chắn trước mặt cô, nắm tay cô không cho đi.
“Em muốn làm tôi tức chết hay gì, lại còn giáo với chả sư?” Chu Kinh Trạch nghiến răng.
Ban nãy nhìn thấy hai người đứng cạnh nhau vừa nói vừa cười, có thứ cảm xúc nào đó nện vào lòng anh, nghẹn ứ nhưng lại không thể trút ra.
Bốn mắt nhìn nhau, Hứa Tùy chỉ lặng thinh nhìn anh.
Chu Kinh Trạch không chịu nổi khi đôi mắt đen tuyền ấy cứ nhìn mình như thế, anh ôm trọn cô vào lòng. Hứa Tùy lập tức vùng vẫy, hai tay cứ quờ quạng không cho anh chạm vào mình.
“Để tôi ôm một chút thôi!” Chu Kinh Trạch nghẹn ngào gầm lên.
Anh vừa lên tiếng thì Hứa Tùy nhận ra sự khác thường ở anh, không giãy giụa nữa mà chỉ đứng yên tại đó.
Chu Kinh Trạch ôm Hứa Tùy, vùi đầu vào hõm vai cô. Màn đêm đen như mịt, gió thổi đến hất tung lá khô dưới đất lên làm phát ra tiếng sột soạt.
Khoảnh khắc ấy, Hứa Tùy ngỡ như Chu Kinh Trạch sẽ không bao giờ cử động nữa vậy.
Cô cảm thấy anh như một cây cung trầm lặng kéo dây thật căng ở đó, cứ như thể sẽ gãy lìa ngay giây kế tiếp.
Hứa Tùy không biết đã có chuyện gì xảy ra với Chu Kinh Trạch nhưng cô cảm nhận được bầu không khí nặng nề cùng với nỗi thất vọng toát lên từ anh.
Anh chỉ ôm cô trong chốc lát rồi buông ra đúng như anh đã nói.
“Tôi đi đây nhá.” Chu Kinh Trạch giơ tay nhéo mặt cô, biểu cảm lại nhây nhây như cũ.
Lúc Chu Kinh Trạch xoay người đi, Hứa Tùy đứng lặng tại chỗ nhìn theo bóng lưng anh.
Ánh đèn đường lay lắt bị đêm mùa đông phả cái lạnh buốt giá vào, bóng lưng Chu Kinh Trạch trông vừa cô độc vừa lạnh lùng, gió vén vạt áo anh lên rồi lại nhanh chóng rủ xuống.
Thật ra, suốt năm sáu năm qua, họ chẳng hiểu gì về cuộc đời của nhau hay từng một lần hiện hữu trong cuộc sống của nhau cả.
Hứa Tùy nhìn cái bóng bị kéo lê thật dài của Chu Kinh Trạch, hỏi:
“Anh ăn gì chưa?”
Tiếng “Cạch” vang lên, ánh đèn sáng trưng, căn nhà ấm áp như đang là mùa xuân vậy.
Hứa Tùy cúi người lấy một đôi giày nam ra cho anh. Chu Kinh Trạch đứng ở cửa nhìn đôi giày đó, không nhúc nhích.
“Mới mua, loại dùng một lần đấy.” Hứa Tùy nói.
Bấy giờ Chu Kinh Trạch mới mang vào nhà, đôi mắt đen nhánh của anh nhìn lướt qua khắp căn nhà.
Nhà của Hứa Tùy có hai phòng ở, một phòng khách và một cái ban công được bài trí theo kiểu Nhật. Nhiều vật trang trí nhỏ bé, đáng yêu được đặt ở bên cạnh tủ TV, ở góc trái là một bó lá bạc, trông cô sống rất êm ấm.
Trước đây cô là như thế, khi hai người còn ở bên nhau, cuối tuần Hứa Tùy sẽ thường đem một vài món đồ chơi nhỏ tới đây.
Anh sực nhớ tới con cá vàng trong hồ, cả sen đá màu xanh lá đặt trong phòng anh được cô mua cho nữa.
Dường như hết thảy chỉ vừa diễn ra vào hôm qua.
Hàng mi dài của Chu Kinh Trạch cụp xuống, che đi sự tối tăm nơi đáy mắt.
“Anh ngồi đi.” Hứa Tùy dọn dẹp tạp chí trên sô pha rồi rót một ly nước ấm đặt lên bàn.
Chu Kinh Trạch ngồi trên sô pha, uống một ngụm. Hứa Tùy cởi áo khoác rồi mở tủ lạnh ra, nét mặt bỗng hơi lúng túng: “Còn mì thôi, anh ăn không?”
“Ăn.”Chu Kinh Trạch chỉ nói ngắn ngọn một từ.
Hứa Tùy lấy một bó mì sợi, một hộp trứng gà và một quả cà chua ra rồi đi tới nhà bếp, sau đó cô lấy dây cột tóc trong túi cột tóc lên.
Thật ra cô không giỏi nấu cơm mấy, chỉ biết làm một vài món chay đơn giản thôi. Giống như mì sợi vậy, cô chỉ nấu được xem như vừa mắt.
Chu Kinh Trạch đặt ly lên bàn, nhìn là biết ngay tay nghề của Hứa Tùy, bảo: “Để tôi.”
Động tác của Chu Kinh Trạch rất điêu luyện, phút chốc đã nấu xong một phần mì nóng hổi.
Vì Hứa Tùy đã ăn tối nên giờ cô không ăn. Chu Kinh Trạch ngồi đó cúi đầu ăn mì, hơi nóng phả lên làm nét mặt anh hơi mờ ảo.
“Hôm nay anh đã đi đâu?” Hứa Tùy hỏi.
Cô không hỏi tiếp chuyện gì đã xảy ra.
Tay cầm đũa của Chu Kinh Trạch khẽ khựng lại, anh trả lời: “Tazhao.”
Bầu không khí lại im bặt, nói xong, anh cúi đầu ăn mì tiếp, bốn bề chỉ còn tiếng hút mì lên. Tazhao, là công ty hàng không cũ của Chu Kinh Trạch đây mà?
Chu Kinh Trạch luôn ăn mì một cách ung dung thong thả, không nhanh không chạm nhưng chẳng hiểu sao lại bị sặc. Anh cúi gằm mặt, lồng ngực run run, ho dữ dội đến mức mắt hơi ửng lên.
Hứa Tùy rót cho anh một ly nước, hỏi: “Anh muốn nói chứ?”
Chu Kinh Trạch nhận lấy, uống hai ngụm rồi nở nụ cười bâng quơ theo thói quen, giọng điệu cũng đầy hời hợt: “Lần sau đi.”
Dường như anh không muốn nhắc tới chuyện này lắm, nói xong bèn chuyển chủ đề, vẫn còn tâm trang chọc Hứa Tùy cười. Ăn mì xong, Chu Kinh Trạch nhìn lướt qua đồng hồ rồi cầm chìa khóa và bật lửa trên bàn lên, cất tiếng:
“Hầy, đã cái bụng quá.”
Chu Kinh Trạch cầm đồ của mình rồi ra ngoài. Anh bỗng nhớ tới điều gì, ngoái đầu lại, tay thì cầm lấy nắm cửa và híp mắt ngầm cảnh cáo: “Em lo mà khóa cửa nẻo đàng hoàng đi đấy.”
“Tối nào tôi cũng khóa cửa cả, muốn phòng thì có mà phòng anh ấy.” Hứa Tùy lí nhí trả lời.
Chu Kinh Trạch bật cười đầy lười biếng, anh cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô:
“Nếu anh đây muốn em, em nghĩ cánh cửa này có thể chặn tôi được à?”
“Tóm lại là ngủ ngon nhé.” Chu Kinh Trạch xoa đầu cô.
Sau khi tiễn Chu Kinh Trạch về, Hứa Tùy đóng cửa lại. Cô đang dọn bàn thì nhận được tin nhắn từ Lương Sảng. Cô ta hóng hớt hỏi: “Cục cưng ơi, cậu về đến nhà rồi đúng không? Tớ thấy giáo sư Bách cũng được đó, cậu suy nghĩ thử xem.”
“Nghĩ nhiều quá rồi đó bé.” Hứa Tùy ngán ngẩm trả lời.
Lương Sảng nhận được tin này, chỉ nghĩ là Hứa Tùy đang thẹn thùng nên cười “hớ hớ”. Thật ra, cô ta thấy một người tính tình hiền hòa như Hứa Tùy quen người như Chu Kinh Trạch rất dễ chịu thiệt thòi.
Chu Kinh Trạch có quá nhiều nhân tố không xác định, lúc thích ai sẽ nóng bỏng và dữ dội như lửa, nhưng đôi lúc anh lại như một làn gió khó đoán, khó nắm bắt.
Điều cô cần là sự êm ấm lâu dài và cảm giác an toàn hơn là một tình yêu nồng cháy.
Vào ngày trước ngày hẹn xem triển lãm với Bạch Úc Thật, Hứa Tùy tìm được một nhà hàng được chấm điểm khá cao trên DianPing, cố ý hỏi anh ta: “Giáo sư Bách, thầy ăn được đồ ăn Tân Cương không? Có thể sẽ hơi cay đấy ạ.”
Bạch Úc Thật nhanh chóng trả lời: “Được chứ, tôi ăn nhiều món Hong Kong và Quảng Đông rồi, nhân dịp này đổi gió xem sao.”
“Vâng.” Hứa Tùy đáp.
Thời tiết ngày một lạnh dần, nhiệt độ cũng thấp đi đáng kể.
Hứa Tùy mặc chiếc áo măng tô thôi vẫn chưa đủ, phải mặc thêm một chiếc áo áo len cao cổ màu trắng bên trong nữa. Vừa ra khỏi nhà thì một cơn gió rét buốt ập tới, quẹt vào mặt, ran rát như dao. Cô lập tức vùi mặt vào cổ áo, chỉ để lộ đôi mắt đen nhánh đầy điềm tĩnh.
Bạch Úc Thật thấy dáng vẻ này của cô thì hơi buồn cười, nói: “Trên xe tôi có một chiếc áo bành tô, tôi bảo tài xế đem tới nhé.”
“Không cần đâu ạ.” Hứa Tùy phất tay, ló mặt ra khỏi cổ áo rồi hít thở không khí trong lành: “Sắp vào rồi mà, chắc bên trong cũng ấm.”
Bạch Úc Thật gật đầu, không ép. Hai người cùng nhau vào viện bảo tàng. Giây phút bước vào trong, họ như lạc vào một ngõ phố ở châu Âu vậy, khắp các bức tường treo đầy poster các bộ phim theo phong cách retro.
Hứa Tùy và Bạch Úc Thật người đi trước, người đi sau. Thỉnh thoảng gặp được tấm poster nào đó hay ho, cô sẽ dừng lại ngắm nhìn, còn Bạch Úc Thật sẽ giảng giải với cô.
Trong buổi triển lãm poster phim điện ảnh hôm nay, Hứa Tùy vui mừng quá đỗi khi nhìn thấy những bộ phim nước Ý mà mình từng xem, “The Gospel of Matthew” này, “The Best of Youth” này.
Nhìn sang nơi khác, Hứa Tùy nhìn thấy poster phim “North and South”, trên đó là hình ảnh nam chính tỏ tình với nữ chính.
“Cái người gặp ở dưới nhà em vào hai ngày trước là người đã làm em đau khổ bấy lâu nay sao?” Bạch Úc Thật thấy cô thẫn thờ bèn hỏi.
Hứa Tùy ngập ngừng gật đầu, đáp: “Lúc gặp lại nhau, em nhận ra anh ấy vẫn còn tình cảm với em, cũng đang theo đuổi em, nhưng em...”
“Nhưng em không dám, vì sợ sẽ giẩm lên vết xe đổ.” Bạch Úc Thật nói trúng tim đen.
“Vâng.” Bạch Úc Thật trả lời.
Cô không đủ can đảm để quay lại với anh.
Bạch Úc Thật gật đầu. Lần này, anh ta không còn bông đùa với Hứa Tùy rằng “Mấy cô bé ngây thơ các em thích vậy mà” như lúc ở Hong Kong nữa mà bảo:
“Tôi cũng khá đồng cảm với em.”
Hứa Tùy sửng sốt, rồi cô cười hỏi: “Giáo sư, điều gì đã thay đổi thầy thế ạ?”
Người như Bạch Úc Thật có nhân sinh quan của riêng mình, người ngoài khó lòng thay đổi được anh ta. Lần này đến phiên Bạch Úc Thật ngơ ngác, thật lâu sau anh ta mới cười nhẹ:
“Đã có một người như thế.”
“Tóm lại, có gì cần tôi giúp thì cứ nói.”
Hứa Tùy gật đầu, tiếp tục tham quan triển lãm. Hai người xem xong thì đi ăn. Tài xế có việc nên đã về trước, Bạch Úc Thật tự mình lái xe chở cô đi từ đường Hoàn Thành, dọc đường phải ngừng lại giữa chừng nhiều lần vì kẹt xe.
Dạo này Chu Kinh Trạch bận tối mắt tối mũi, không có lấy thời gian rảnh, vừa khéo Đại Lưu về nghỉ đông nên nhóm họ tụ lại hội họp.
Phòng 2070 của club ngập trong ánh đèn đỏ tối tăm, Đại Lưu ngồi đó, gào thét mà như quỷ khóc sói tru: “Muốn tìm người để yêu sâu sắc nhất, tha thiết nhất để từ biệt cô đơn...”
Chu Kinh Trạch uể oải ngồi trên ghế sô pha rót rượu. Anh pha một loại rượu rất nặng đô, lấy một lát chanh trên đĩa sứ đặt lên miệng ly. Khi anh cúi đầu, phần nhô lên trên gáy hơi chuyển động trông vừa xa cách vừa quyến rũ.
“Rầm” một tiếng, Thịnh Nam Châu tông cửa vào rồi nhào vào bên cạnh Chu Kinh Trạch làm sô pha lún xuống. Cậu ta cuống cuồng giải thích lý do vì sao mình đi trễ: “Cái đường Hoàn Thành đông như quỷ, đi rồi dừng đi rồi dừng như nấu sủi cảo vậy, tóm cái quần lại là đi trễ không phải lỗi tại tôi!”
Chu Kinh Trạch đặt ly rượu Vodka vừa pha xong tới trước mặt cậu ta, hơi nhướng mày: “Không nói nhiều, uống đi.”
Thịnh Nam Châu lia mắt nhìn độ rượu thật nhanh, với tửu lượng của cậu ta mà uống ly này có mà ôm toilet ói như điên. Cậu ta choàng vai bá cổ Chu Kinh Trạch, chế nhạo:
“Người anh em, cậu mới là người cần uống ly rượu này chứ. Tôi mới thấy Hứa Tùy đi cùng một người đàn ông khác đấy, ông kia trông có học thức nhìn hút mắt lắm, chắc tan nát cõi lòng rồi gì nữa.”
Chu Kinh Trạch kẹp điếu thuốc giữa hai đầu ngón tay, tàn thuốc rơi vào lòng bàn tay hơi nhói vì phỏng. Anh chỉ phì cười, không nói gì.
“Chậc, không tin à? Người anh em của cậu nói dối làm gì, hai người đó trò chuyện vui vẻ lắm, nhìn như sắp hẹn hò tới nơi vậy á. Tôi lái xe đi qua họ, chụp được một bức cho cậu xem nè.” Trong lúc vô tình, Thịnh Nam Châu lại đâm vào tim anh một nhát.
Chu Kinh Trạch từ từ dúi mạnh tàn thuốc, sắc đỏ bị dập tắt, gạt tàn cũng bị hơi nóng làm cho cháy đen. Anh cụp mắt xuống, ánh mắt đầy hung dữ.
Thịnh Nam Châu vỗ vai anh: “Phụ nữ đã dứt khoát là tàn nhẫn lắm, cô ấy đã ngồi ghế phó lái của xe người ta rồi, còn cậu thì sao? Sau khi gặp nhau, người ta đã ngồi ghế phó lái của xe cậu lần nào chưa?”
Thật vậy, từ khi chia tay đến nay, trừ những lúc Chu Kinh Trạch chủ động đến gần, cô cũng không tránh né được ra thì lúc nào Hứa Tùy cũng giữ khuôn phép, cứ như thể giữa hai người chỉ khác người lạ một chỗ là có quan hệ người yêu cũ vậy.
Sau khi nghiệm ra được điều này, đôi đồng tử đen láy của Chu Kinh Trạch co nhỏ, anh nốc cạn ly rượu Vodka. Rượu vừa chảy xuống cổ họng thì dạ dày như bị lửa đốt, cái cay cháy bỏng của nó xông thẳng lên đầu khiến huyệt thái dương nhức nhối, họng đau đến nỗi không thốt nên lời.
Qua một lúc thật lâu, cảm giác ấy mới dịu xuống phần nào.
Dưới đầu lưỡi còn đá, anh không nhanh không chậm nhai rột rột rồi đặt mạnh ly rượu về chỗ cũ. Chu Kinh Trạch đứng dậy, bỏ lại hai từ bằng chất giọng như rít qua kẽ răng:
“Đi đây.”
Chu Kinh Trạch cầm áo khoác bỏ lại đám anh em khi cuộc tụ hội chỉ vừa mới bắt đầu. Đại Lưu mới hát xong bài “Bản tình ca đơn côi”, quay đầu lại thì chẳng thấy tăm hơi anh đâu.
Cậu ta ngờ vực hỏi: “Ông anh mình sao thế?”
“Còn sao nữa.” Thịnh Nam Châu hả hê ngồi trên sô pha: “Ai đó nổi máu ghen rồi.”
Bạch Úc Thật lái xe, Hứa Tùy ngồi trên xe, hai người đang trên đường đến nhà hàng thì bỗng điện thoại trong túi xách cô đổ chuông.
Cô lấy ra nghe: “Alo.”
Tiếng bật lửa lạch cạch truyền đến từ đầu dây bên kia, giọng Chu Kinh Trạch trầm đến đáng sợ như chứa những hạt nhỏ chi chít trong đó:
“Em đang ở đâu?”
“Đi ăn.” Hứa Tùy trả lời.
Chu Kinh Trạch ở bên kia thình lình hỏi: “Với ai?”
Hứa Tùy hạ cửa sổ xe xuống, hỏi ngược lại: “Tôi đi đâu cũng phải báo cáo với anh sao?”
Đầu dây bên kia im bặt, một sự trầm mặc đầy nặng nề, chỉ có tiếng điện lướt qua kêu tí tách.
Nếu điện thoại không hiển thị đang gọi thì khéo Hứa Tùy còn tưởng Chu Kinh Trạch đã cúp máy rồi.
“Đúng là em không cần báo cáo.” Chu Kinh Trạch thờ ơ chuyển chủ đề: “Nhưng em phải đưa tôi hồ sơ học viên và bài đánh giá kĩ năng sơ cứu của học viên ở trung tâm chứ.”
“Tóm lại là em về tăng ca đi.” Chu Kinh Trạch lời ít nhưng ý nhiều.
Hứa Tùy chần chừ đáp: “Giờ ư? Để chút nữa được không? Tôi để trong máy tính cả, tối rồi tôi về gửi cho anh...”
“Đang cần gấp, liên quan đến giấy phép lái máy bay của họ đấy.” Chu Kinh Trạch ngắt lời cô, lừa người ta mà mặt vẫn tỉnh rụi.
Hứa Tùy vẫn muốn đấu tranh: “Nhưng...”
Chu Kinh Trạch ở bên kia không nói gì nhưng Hứa Tùy cảm nhận được sự nghiêm nghị của anh qua cuộc gọi. Chuyện học viên thi bằng lái máy bay đúng là không thể chậm trễ được.
“Thôi được, giờ tôi về đây.” Hứa Tùy thỏa hiệp.
Sau khi cúp máy, Hứa Tùy nhìn Bạch Úc Thật đầy khó xử. Người đàn ông chỉ mỉm cười, thật ra qua những gì thấp thoáng nghe được từ cuộc gọi, anh ta đoán có thể mình đã thành tình địch trong tưởng tượng của Chu Kinh Trạch rồi.
“Xin lỗi giáo sư, tạm thời em có chút việc, lần sau em sẽ mời lại nhé.” Vẻ mặt Hứa Tùy đầy áy náy.
“Không sao, tôi đưa em về.” Bạch Úc Thật mỉm cười, ngón tay gõ vào vô lăng.
Nói rồi anh ta quay đầu xe lại, nhập địa chỉ nhà Hứa Tùy vào bản đồ rồi lái theo. Bốn mươi phút sau thì đến nơi. Trước khi xuống xe, Hứa Tùy chân thành cảm ơn anh ta.
Hứa Tùy về nhà, không ngờ Chu Kinh Trạch lại đang đứng trước nhà cô, mặt mày thì nhăn nhúm lại.
“Em không có xe à?” Chu Kinh Trạch đi qua chất vấn cô.
“Gì cơ?” Hứa Tùy không theo kịp mạch suy nghĩ của anh.
Chu Kinh Trạch ngước mắt nhìn chiếc xe màu đen đang chầm chậm lái đi sau lưng cô, giọng điệu hơi nặng nề:
“Không có thì tôi cho em một chiếc.”
Cho khỏi cứ được người ta chở về mãi.
Hứa Tùy chẳng hiểu anh đang nói gì, lấy chìa khóa ra khỏi túi xách và nói: “Đi thôi, tôi đưa tài liệu cho anh.”
Lần thứ hai đến nhà Hứa Tùy, Chu Kinh Trạch đi thẳng một mạch vào trong rồi ngồi xuống như cậu chủ của cái nhà này.
Hứa Tùy lục lọi phòng một lát rồi ôm một xấp tài liệu ra, đi tới trước mặt anh: “Bản giấy ở đây, chút nữa tôi sẽ gửi file mềm qua email anh.”
“Rồi đấy, anh có thể về được rồi.” Hứa Tùy bắt đầu đuổi người.
Chu Kinh Trạch rút một tập tài liệu ra, đầu ngón tay thon dài cầm góc giấy lật qua một cách chậm rãi và thong thả.
Anh cúi đầu đọc thông tin học viên trên đó, tự dưng nói một câu không đầu không đuôi:
“Có phải em và Bạch Úc Thật đang hẹn hò không?”
Hẹn hò? Cô chỉ đi xem triển lãm với bạn thôi mà? Hứa Tùy vô thức muốn giải thích nhưng sực nhớ tới điều gì, thành ra nói như này:
“Đúng vậy, tiếp xúc một thời gian thấy anh ấy cũng được.”
Cô làm vậy vì mong anh sẽ biết khó mà lui.
Chu Kinh Trạch đang lật tập tài liệu chơi chơi, nghe vậy thì khựng lại, thất thần nên bị góc giấy nhọn cắt trúng tay.
Một giọt máu đỏ tươi ứa ra rồi chảy nguyên một đường không ngừng, cảm giác đau rát cũng bắt đầu truyền đến nhưng anh không màng quan tâm, chỉ ngước mắt bình tĩnh nhìn cô như thế.