Chương 20: Mua xe
Lúc này, hai vợ chồng lại nhìn nhau lần nữa, biểu cảm từ từ biến thành khó coi.
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
Giang Hoành Sơn thở dài: “Nếu nó không muốn, vậy hãy để Ngữ Vi báo trường đại học của nó đi vậy!”
Viên Hữu Cầm suy nghĩ một chút: “Ừm, như vậy cũng được, dù sao thành tích của hai đứa chúng nó đều không kém!”
“Cứ làm như vậy đi, để tôi gọi điện thoại cho Lão Sở!”
Cùng lúc đó, trong phòng ngủ của Giang Chu.
Hắn lén lút châm một điếu thuốc lên, lại tựa vào đầu giường.
Cô gái như Sở Ngữ Vi hoàn toàn chính xác là rất được hoan nghênh, chào đón.
Có thể mặn có thể ngọt, có thể thanh thuần có thể gợi cảm.
Cũng biết giả bộ nhu thuận đáng yêu, ngoan ngoãn ở trước mặt bậc bề trên.
Hơn nữa, hoàn cảnh gia đình lại không tệ, cha còn làm cục trưởng cảnh sát.
Ai mà không muốn có một cô con dâu như vậy chứ?
Nhưng mà Giang Chu biết.
Hắn sẽ gặp được một cô gái ở đại học Thượng Kinh.
Bất kể là tính cách hay là dung mạo của nàng, đều không hề thua Sở Ngữ Vi.
Hơn nữa, ở kiếp trước, hắn và cô gái đó đã cùng nhau vượt qua hoạn nạn vài chục năm.
Nếu như mình không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Thì hai người nhất định sẽ đến đầu bạc răng long.
Đã có người như thế, ai thèm đi làm liếm cẩu?
Nói một cách khác, coi như bây giờ Sở Ngữ Vi đi liếm hắn, hắn cũng chưa chắc đã bằng lòng.
Vị hoa khôi này cực kỳ điêu ngoa.
Nếu như mình có quan hệ với nàng, nàng tuyệt đối sẽ không cho phép mình ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.
Còn cô gái nương tựa nhau nửa đời kiếp trước thì phải làm sao?
Cho nên, Giang Chu chỉ có thể từ bỏ tất cả quan hệ với Sở Ngữ Vi.
Hoặc là, Sở Ngữ Vi chỉ có thể làm bé!
Có điều, đây cũng chỉ là ảo tưởng của hắn mà thôi.
Sở Ngữ Vi làm sao có thể đi liếm hắn chứ.
Người ta đã biểu đạt rõ ràng rồi, sẽ không yêu đương ở đại học.
Hơn nữa, chắc nàng cũng không có hứng thú gì với mình.
Cái này chỉ là cha mẹ mình và chú Sở kia làm bừa mà thôi.
“Người nghĩ quá nhiều sẽ nhanh già!”
“Mục tiêu bây giờ của mình, chính là trở thành bá chủ thương trường!”
“Ừm, ngủ thôi!”
......
Sau khi báo xong nguyện vọng thì đã là tháng tám.
Giang Chu trúng tuyển hệ tài chính và kinh tế của đại học Thượng Kinh như ý nguyện.
Làm một trong những trường đại học cao cấp nhất cả nước, trường đại học này được rất nhiều người coi là ước mơ.
Có điều, Giang Chu cũng không có bao nhiêu nhiệt tình với chuyện học tập.
Dù sao, linh hồn của hắn cũng đã 35 tuổi.
Đã từ giã thời học sinh vài chục năm rồi.
Cho nên rất khó có thể tiến vào trạng thái liều mạng học tập.
Nói cách khác, nếu Giang Chu trọng sinh vào thời điểm trước khi thi đại học.
Thì chắc là hắn còn không thi nổi mấy trường cao đẳng chứ đừng nói đến đại học Thượng Kinh.
“Lão Giang, chúng ta cùng đến trường đại học nhé?”
“Tôi cũng định như vậy, nhưng nhà ông không đi tiễn ông à?”
“Không có thời gian, nên bảo tôi đi một mình!”
Trên đường đi đến Bưu cục lấy giấy nhập học.
Giang Chu và Quách Vĩ đang đạp xe song song.
Hai người vừa đi vừa thảo luận chuyện đi đến đại học.
Có điều, Quách Vĩ và Giang Chu không học cùng một trường học.
Dù sao đại học Thượng Kinh cũng là một trường nổi tiếng, mà thành tích của Quách Vĩ thì không tốt đến mức đó.
Nhưng Quách Vĩ lại học ở đại học Hoa Bắc, cách trường của Giang Chu không xa.
“Vậy được rồi, đến khi đó thì đến nhà tôi, rồi hai chúng ta cùng đi!”
Quách Vĩ nghe xong thì hơi nghi ngờ một chút: “Bến xe rõ ràng là ở cạnh nhà tôi, vì sao lại để tôi qua nhà ông nữa?”
Giang Chu cười thần bí: “Chúng ta không ngồi xe khách!”
“Vậy đi kiểu gì?”
“Lái xe đi chứ sao!”
Quách Vĩ nhịn không được mở trợn tròn mắt: “Cha ông đồng ý để ông lái xe của ông ấy đi á?”
Giang Chu lắc đầu: “Tôi không lái xe của ông ấy, tôi lái xe của mình!”
“Gì cơ? Ông mua xe rồi á?”
“Không đắt, tầm 100 ngàn thôi, nó đang đỗ ở ngay dưới nhà tôi, cha mẹ tôi vẫn không biết!”
“Nói như vậy, ông thật sự buôn bán kiếm lời được một triệu??”
Giang Chu nhìn về phía Quách Vĩ: “Chẳng lẽ ông cũng cảm thấy tôi cố tình trang bức?”
Quách Vĩ nhức đầu: “Tuy là tôi rất muốn tin tưởng, nhưng một triệu là một con số trên trời với đám học sinh chúng ta đấy!”
“Lời này đúng là không sai, nhưng tương lai tôi sẽ có vô số cái một triệu này!”
“Nghe nói ông định gây dựng sự nghiệp ở đại học?”
Giang Chu gật đầu: “Thời đại này, giữ tiền trong tay chỉ có thể giảm giá trị, chỉ có buôn bán kinh doanh thì mới có thể để tiền đẻ ra tiền.”
Quách Vĩ nhức đầu: “Giảm giá trị là sao?”
“Lấy một ví dụ như này, ông có 100 đồng tiền ở mười năm trước và 100 đồng tiền ở mười năm sau, vậy ông có thể mua được những thứ hoàn toàn khác nhau.”
“Đúng là tôi có nghe mẹ tôi nói qua, khi bà còn bé thì chỉ dùng vài xu để mua một cái bánh bao.”
“Ừm, đạo lý này chính là cái gọi là sức mua!”