Chương 57: Ừm, rất hay!
Đinh Duyệt nguýt Giang Chu một cái, lại nhìn về phía Phùng Tư Nhược: “Tư Nhược, bạn đừng sợ, tên này là Giang Chu, là bạn học cũng lớp chúng ta.”
Hai gò má Phùng Tư Nhược đỏ bừng: “Mình biết. . .”
“Hả? Làm sao bạn biết?”
“Lần trước. . . Giang Chu đã đến phòng tập múa tìm mình.”
Đinh Duyệt nhìn Giang Chu với ánh mắt khó tin: “Ông đi thật à?”
Giang Chu nhíu mày: “Không đi làm sao được? Chẳng may vợ tôi bỏ chạy thì làm sao bây giờ?”
“Sao người này lại không biết xấu hổ như vậy nhỉ? Có phải là ông gặp cô gái nào thì cũng gọi là vợ không?”
“Nói bậy, tôi có gọi bà là vợ sao?”
Đinh Duyệt ngây ngẩn cả người, cô nghĩ lại một chút: “Hình như không có, chẳng lẽ vì ông sợ tôi quá hung(ngực) dữ?”
Giang Chu khịt mũi coi thường: “Bà còn không bằng cả Sở Ngữ Vi nữa là!”
“Mặc kệ, nói thế nào thì ông cũng không được bắt nạt Tư Nhược!”
Phùng Tư Nhược gật đầu: “Ừm, đừng bắt nạt mình. . .”
Giang Chu nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Phùng Tư Nhược: “Mình hỏi bạn, tại sao bạn không đến phòng luyện múa tập luyện?”
“Có bạn ở đây, mình sợ hãi!”
“Mình kinh khủng như vậy sao?”
Phùng Tư Nhược ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Giang Chu, rồi lại rất nghiêm túc mà gật đầu.
Ai sẽ cảm thấy một người xa lạ bỗng nhiên lao đến gọi mình là vợ không đáng sợ?
Nếu như không phải Giang Chu không có hành vi quá đáng hơn, thì nàng đã phải suy nghĩ đến chuyện nghỉ học rồi.
“Cho bạn một cơ hội nữa, nghĩ kỹ rồi hãy nói!”
Phùng Tư Nhược cắn môi, lại không nói lời nào.
Giang Chu suy nghĩ một chút, rồi nhìn về phía Đinh Duyệt: “Bà về trước đi, lát nữa tôi sẽ đưa cô ấy về ký túc xá.”
“Không được, ông nằm mơ đi thôi!”
“Nếu như bà không về, thì tôi sẽ nói cho mọi người biết, bà có một chân với Từ Hạo Đông trong phòng tôi.”
Đinh Duyệt mở to mắt: “Ông ông ông. . . ông nói bậy, tôi còn không biết tên đó."
Giang Chu cười híp mắt: “Bà không cần biết, mọi người biết là được, như vậy thì bà đừng hòng tìm bạn trai ở đại học.”
Đinh Duyệt nghe đến đây thì mặt đã trắng bệch: “Không được không được không được, ông không thể đặt điều bịa đặt như vậy được!”
“Vậy bà về trước đi, để vợ tôi ở lại đây một lát!”
“Không được, tôi không thể để Tư Nhược ở lại đây với một kẻ nguy hiểm như ông được!”
“Vậy thì tôi chỉ còn cách tung tin đồn thôi!”
Giang Chu lấy điện thoại di động ra, giả bộ muốn đánh chữ ở trong nhóm chat.
Nhưng đúng lúc này, Phùng Tư Nhược đã túm tay áo của hắn: “Bạn đừng bắt nạt Đinh Duyệt. . .”
“Có thể, nhưng bạn phải đi dạo phố với mình!”
“Bạn cũng đừng bắt nạt mình. . .”
“Chỉ cần bạn không chạy trốn như lần trước, thì mình sẽ không bắt nạt bạn, cũng không bắt nạt Đinh Duyệt!”
Phùng Tư Nhược lắc lắc cái đầu nhỏ, suy nghĩ cẩn thận một chút rồi nói: “Được rồi!”
“Này, Tư Nhược, bạn đừng tin miệng mấy tên đàn ông, bọn họ giỏi nhất là lừa gạt đấy!”
Giang Chu nhìn Đinh Duyệt một cái: “Xem ra bà thật sự rất yêu thích Từ Hạo Đông nhỉ, đúng không?”
Đinh Duyệt nguýt Giang Chu một cái: “Ông đừng kiêu ngạo, đi thì đi!”
“Ừm, tôi tin tưởng bà không có quan hệ gì với Từ Hạo Đông rồi!”
“Khốn nạn!”
Đinh Duyệt liếc mắt nhìn Phùng Tư Nhược: “Tư Nhược, chỉ đi dạo quanh đây thôi, đừng đi quá xa, biết chưa?”
Phùng Tư Nhược gật đầu, sau đó đưa mắt nhìn Đinh Duyệt đi xa.
Lúc này, trong cái ngõ nhỏ chật hẹp bên cạnh siêu thị.
Hai người đang đứng đối diện nhau, giống như đã trở lại kiếp trước.
“Ăn cơm chưa?”
“Ăn. . .ăn rồi!”
Giang Chu nhìn Phùng Tư Nhược: “Sau này, ngày nào cũng phải đến phòng luyện múa chờ mình, biết chưa?”
Phùng Tư Nhược rụt cái đầu nhỏ lại: “Không được, mình sợ bạn. . .”
“Mình cũng không ăn thịt người mà!”
“Nhưng mà bạn muốn cưa mình!”
Giang Chu có chút dở khóc dở cười: “Bạn không đồng ý là được mà? Mình cũng có bắt ép bạn đâu!”
Phùng Tư Nhược yên lặng một lát: “Vậy. . .vậy bạn phải hứa, không được bắt nạt mình!”
“Cái này thì không được, mình luôn không khống chế được bản thân.”
“Vậy mình không đến phòng luyện múa. . .”
Giang Chu mở điện thoại di động lên, đặt ống nghe ở bên tai Phùng Tư Nhược.
Con bé này không hiểu Giang Chu định làm gì nên sợ hết hồn.
Nàng vừa định tránh ra, thì chợt nghe thấy một đoạn giai điệu.
Khúc dạo đầu là tiếng piano du dương.
Tiếng gió nhẹ nhàng bay bổng.
Hai âm thanh đan vào nhau, lại tách ra, rồi lại đan vào nhau lần nữa.
Sau đó, một giọng hát ấm áp bỗng nhiên xuất hiện.
“Tôi từng mê muội trước thế giới rộng lớn này, cũng đám chìm trong những câu chuyện hoang đường.”
. . .
“Tôi đã từng trao cả thanh xuân của mình cho cô ấy! Những ngón tay khảy lên chuyện tình mùa hè!”
. . .
Giang Chu bỗng nhiên lấy điện thoại di động về: “Mình đã tìm người bên học viên âm nhạc làm nhạc đệm, hơn nữa còn thu một bản demo, có hay không?”
Phùng Tư Nhược gật đầu: ‘Ừm, rất hay!”
“Chiều nào mình cũng chạy qua phòng luyện múa, là vì muốn cho bạn nghe cái này, thế mà bạn còn trốn mình?”
“Vậy. . .vậy lần sau mình không trốn nữa.”
Giang Chu khẽ mỉm cười: “Mở bluetooth trên điện thoại di động của bạn ra, mình sẽ gửi cho bạn.”
“Ồ!”