Chương 64: Dự án này không tệ, tập trung hỗ trợ!
Nghiêm Vi Dân đặt chén trà xuống, yên lặng một lúc.
Đưa website kết nối với website chính thức của trường học?
Tên nhóc này cũng dám nghĩ thật đấy!
Tên nhóc này không biết website chính thức có ý nghĩa thế nào với trường học?
Đây chính là bảng hiệu quyền uy và nghiêm túc nhất của cả trường học đấy!
Kết nối website của tên nhóc này, vừa đói vừa khát mau đi với em?
Hiệu trưởng không xé xác ông ra mới là lạ đó.
Chỉ là, bản thân mình với mới chém gió hơi quá.
Còn nói là, chỉ cần chuyện trong trường thì đều do mình quản.
Nếu như bây giờ mình nói là không làm được, vậy có phải quá mất mặt hay không?
Giang Chu bỗng nhiên nhìn về phía Nghiêm Vi Dân: “Thầy à, ngài không làm được thì cứ nói thẳng, em sẽ coi như hôm nay chưa có chuyện gì xảy ra!”
Nghiêm Vi Dân nguýt Giang Chu một cái: “Tên nhóc nhà cậu nói mát cũng giỏi đấy nhỉ?”
“Thầy à, những gì em nói đều là lời từ tận đáy lòng!”
“Được rồi, tôi có thể cho phép website của em treo trong khu khởi nghiệp của sinh viên.”
Giang Chu mấp máy cái miệng đã khô khốc: “Khu khởi nghiệp của sinh viên? Khu đó cũng có lượng truy cập à?”
Nghiêm Vi Dân cắn răng: “Trừ cái đó ra, tôi sẽ giúp em treo một biểu ngữ trong hệ thống khóa học tự chọn!”
“Cám ơn chủ nhiệm!”
“Hài lòng rồi chứ?”
Giang Chu gật đầu, hết sức hài lòng với kết quả này.
Hệ thống khóa học tự chọn là mỗi một sinh viên đều cần sử dụng.
Chuyện này còn có hiệu quả tốt hơn mình dùng tiền đi phát tờ rơi nhiều.
Ban nãy, hắn còn đang nghĩ cách để đám trạch nam trạch nữ kia nhìn thấy quảng cáo của mình.
Bây giờ thì tốt rồi, bỗng nhiên có bánh từ trên trời rơi xuống.
Giang Chu vừa nghĩ đến đây thì chợt bắt đầu cảnh giác.
Một người không quen không biết, tại sao lại giúp đỡ mình?
Phải biết rằng, chuẩn tác làm người của Giang Chu chính là, không có lợi thì không dậy sớm.
Hắn không tin, trên thế giới này thật sự có người không có lòng riêng.
“Chủ nhiệm, là do em quá đẹp trai sao? Cho nên thầy mới giúp em?”
“Dung mạo của em không xấu, nhưng còn cách hai chữ đẹp trai tám vặn dặm!”
Khóe miệng Giang Chu co quắp vài cái.
“Mấy năm nay, có rất nhiều sinh viên dùng bài khởi nghiệp để kiếm điểm số, nhưng không có ai chân chính làm việc cả.”
Nghiêm Vi Dân chính Giang Chu: “Tôi muốn xem em có thể đi được bao xa, dù sao treo quảng cáo cho em cũng không tốn tiền, lại còn có thể bán cho em một ân tình.”
Giang Chu nhất thời dựng ngón tay cái lên: “Không hổ là càng già càng. . .đẹp trai!”
“Tên nhóc thối, đừng vui mừng quá sớm!”
“Hả?”
“Dự án này, em vẫn chưa đăng ký hồ sơ ở phòng khởi nghiệp, đúng không?”
Giang Chu gật đầu rất dứt khoát: “Bởi vì hiện giờ vẫn còn là giai đoạn miễn phí, lại không liên quan đến kinh doanh, cho nên em vẫn chưa báo lên.”
Nghiêm Vi Dân nhấp một ngụm trà: “Chiều này đi nộp hồ sơ đi, giáo viên chỉ đạo thì viết tên tôi.”
“Dù ngài không nói thì em cũng sẽ làm như vậy.”
“Được rồi, em có thể đi rồi!”
Giang Chu gật đầu, thuận tay cầm một khối socola ở trên bàn, rồi mới quay người rời đi.
Nghiêm Vi Dân lại nhấp một ngụm trà, rồi bắt đầu nhíu mày suy tư.
Đại học Thượng Kinh và đại học Thanh Bắc vẫn luôn là hàng xóm.
Bình thường thì hai trường học sẽ bị mọi người mang ra so sánh.
Có người nói Thượng Kinh không bằng Thanh Bắc, cũng có người nói Thanh Bắc không bằng Thượng Kinh.
Vì vậy nên hai trường học vẫn âm thầm phân cao thấp, ai cũng muốn mình có thể áp đảo đối phương ở mọi phương diện.
Thời gian gần đây, bên phía đại học Thanh Bắc có một ngôi sao gây dựng sự nghiệp mới.
Người này làm dự án dùng chung xe đạp ở trong trường.
Tháng 5 năm nay, đã được nhà đầu tư biết được.
Dự án này đã nhận được 2 triệu tiền đầu tư.
Tiền không nhiều, nhưng mấu chốt chính là, đây chính là dự án gây dựng sự nghiệp của sinh viên.
Mấy năm gần đây, chính phủ vẫn luôn ra sức nâng đỡ việc khởi nghiệp trong trường học.
Trường học có một sinh viên làm ra thành tựu, thì có lực hấp dẫn hơn nhiều so với sinh viên đã tốt nghiệp làm ra thành tựu.
Cho nên, Nghiêm Vi Dân vẫn đang đau đầu.
Làm thế nào để dự án khởi nghiệp của sinh viên đại học Thượng Kinh, áp chế những trường học khác.
Bởi vì đại học Thượng Kinh không có sinh viên nào thật sự khởi nghiệp cả.
Tất cả đều khởi nghiệp là vì kiếm điểm số mà thôi, chuyện này đã thành thông lệ rồi.
Trước kia, cũng có một ít sinh viên nộp vài phương án khởi nghiệp.
Trang web kết bạn sinh viên gì gì đó, cuối cùng nó lại trở thành nơi tụ tập của đám háo sắc.
Còn có một dự án quán cà phê đọc sách, cuối cùng thì quần cộc cũng không còn.
Những hạng mục như vậy, căn bản là không lấy ra được.
Càng chưa nói đến mang đến đại hội đầu tư để kiếm đầu tư.
Cho đến hôm nay, Nghiêm Vi Dân nhìn thấy trang web của Giang Chu.
Tuy rằng ông không thể nào dự đoán được hạng mục này sẽ đi bao xa.
Nhưng ít nhất thì bây giờ trang web vẫn đang phát triển nhanh chóng ỏ trong trường.