Tỏ Tình Em Từ Chối, Anh Thay Lòng Đổi Dạ Em Khóc Cái Gì?

Chương 7: Giang Chu quá xúc động rồi!

Chương 7: Giang Chu quá xúc động rồi!


Cảnh sát trung niên nhìn con gái đang nắm chặt tay áo của Giang Chu thì sắc mặt hết sức khó coi.
Con gái của mình vẫn luôn rất ngoan ngoãn, sẽ không yêu sớm mới đúng.
Sao bây giờ lại nắm chặt tay của một học sinh nam mà không thèm buông ra.
Có điều, làm một người cảnh sát nhân dân, ông vẫn phải có trách nhiệm một chút.
Hơn nữa, người này nói là có manh mối của vụ án số 523.
Vụ án này là vụ án rất lớn ở thành phố Lâm Giang, nên không thể qua loa được.
Cảnh sát trung niên gật đầu: “Cậu nhóc, đi theo chú vào trong phòng ghi chép!”
Cha của Sở Ngữ Vi tên là Sở Hùng.
Là cục trưởng cục cảnh sát thành phố Lâm Giang.
Đồng thời, ông còn là một vị cảnh sát hình sự có kinh nghiệm nhiều năm.
Hai người vừa đi vào phòng ghi chép.
Giang Chu liền miêu ta lại vị trí của Vương Đại Hải.
Thậm chí hắn còn vẽ một tấm bàn đồ đơn giản lên giấy.
Sở Hùng nghe Giang Chu miêu tả xong thì lập tức xác nhận, đây là manh mối thật.
Bởi vì, dựa theo những gì bọn họ điều tra được, thì Vương Đại Hải đã mất tích ở khu vực này.
Trước đó, bọn họ cũng đã tìm kiếm bằng hình thức trải thảm một thời gian, nhưng từ đầu đến cuối lại không có manh mối gì.
Kết quả là, không ngờ tên này lại trốn trong một căn hầm bị bỏ hoang ở trong một cái thôn hoang vắng.
Hóa ra là trốn dưới đất, chẳng trách bọn họ tìm trên mặt đất không thấy.
Sở Hùng liếc mắt nhìn Giang Chu, ấn tượng của ông với Giang Chu lại tốt hơn vài phần.
Học sinh bình thường thì ngay cả gọi 110 còn không dám chứ đừng nói là đến báo án.
Giang Chu hoàn toàn có thể làm bộ không biết gì về chuyện này.
Dù sao thì vụ án này cũng không có quan hệ gì với tên nhóc này mà.
Nhưng tên nhóc này lại rất có ý thức trách nhiệm, nên đã đến cung cấp manh mối quan trọng.
Chuyện này đối với người nhà của người bị hại, đối với thành phố Lâm Giang và toàn bộ xã hội, đều là một cống hiến to lớn.
“À đúng rồi, chú cảnh sát!”
Sở Hùng ngẩng đầu: “Cậu nhóc, còn chuyện gì sao?”
Giang Chu ho khan một tiếng ngượng ngùng: “Nếu các chú bắt được Vương Đại Hải, có phải là sẽ thưởng cho cháu 500 ngàn không?”
“. . .”
Sở Hùng nghe thấy câu này, thì thiện cảm vừa xuất hiện đã lập tức mất sạch.
Vừa mới khen tên nhóc này có ý thức trách nhiệm với xã hội, không ngờ lại alf vì tiền.
Vậy thì tính chất liền thay đổi hoàn toàn rồi, hiểu không?
Nếu như tên nhóc này muốn theo đuổi con gái mình, thì mình tuyệt đối sẽ không đồng ý.
“Nếu như bắt được Vương Đại Hải, thì chúng tôi sẽ thực hiện lời hứa, coi như không bắt được thì cậu cũng sẽ nhận được 50 ngàn tiền thưởng.”
Giang Chu lập tức yên tâm: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi! Chúc các chú cảnh sát ra trận thắng lợi!”
Cùng lúc đó, Sở Ngữ Vi lo lắng không yên ở trong đại sảnh.
Hiện giờ nàng rất bối rối, trong mắt lại tràn đầy lo lắng.
Là lo lắng mình sẽ bị cha quả trách?
Hay là lo lắng Giang Chu bị tạm giam vì báo án không đúng sự thật đây?
Chắc là cái trước rồi, nàng mới không thèm quan tâm đến tên kia.
Nhưng, dù sao Giang Chu cũng là bị theo đuổi mình nên mới chạy loạn đến đây, bản thân mình có nên cầu xin cho Giang Chu không đây?
Nhưng mà nếu như mình thật sự cầu xin cho Giang Chu, vậy cha có hiểu lầm mình đã yêu sớm hay không?
Biểu cảm của Sở Ngữ Vi viết đầy ủy khuất.
Trong THPT thành nam có rất nhiều người theo đuổi nàng.
Nhưng không có ai dám không chiều theo ý nàng.
Nàng nói đi hướng đông, không ai dám đi hướng tây, tất cả đều rất nghe lời.
Nào có ai như tên Giang Chu này chứ!
Sau khi bị từ chối, dĩ nhiên lại trực tiếp đi tìm cha của mình!
Đây là lần đầu tiên Sở Ngữ Vi luống cuống tay chân trong cuộc đời này!
Nhưng mà đúng lúc này, nàng phát hiện sở cảnh sát đang yên tĩnh bỗng nhiên lại loạn cào cào cả lên.
Từng chiếc xe cảnh sát lao ra khỏi sân, gào thét phóng về hướng tây.
Sở Ngữ Vi đứng lên, đi tìm một vị cảnh sát: “Chú Tiểu Lưu, có chuyện gì thế?”
“Ồ, là Ngữ Vi à, không có gì đâu, cảnh sát bắt người thôi!”
“Tại sao lại đi nhiều người như vậy?”
Cảnh sát Lưu gật đầu: “À, bọn chú có manh mối quan trọng về vụ oán giết người rất lớn trong thành phố, lần này cha cháu lại lập công to rồi đấy!”
Vụ án giết người rất lớn trong thành phố?
Chẳng lẽ là manh mối của Giang Chu?
Không thể nào!
Giang Chu chỉ là một học sinh THPT bình thường không có gì lạ.
Làm sao có thể phá án được chứ?
Sở Ngữ Vi cố gắng để cho mình không tiếp tục suy nghĩ lung tung.
Nàng chỉ hy vọng Giang Chu có thể tỉnh ngộ, rồi mau chóng rời khỏi đây.
Khi nàng đang nói chuyện, thì Giang Chu bỗng nhiên đi từ cầu thang xuống, đi đến đại sảnh.
Nhìn dáng vẻ thì hình như hắn đang rất vui vẻ.
Trong miệng lại còn ngâm nga một bài hát!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất