Chương 2
Quay lại, Giang Dịch Lâm cười gian.
"Cậu mặc lại áo trước đi." Tôi chỉ vào chiếc áo thun trên sofa.
"Hồi nhỏ còn chơi đùa mà không mặc quần, cô cũng đâu phải chưa thấy."
"Lúc đó mới hai tuổi bốn tháng, giờ cậu hai mươi tư rồi đấy anh trai." Tôi đỡ trán.
"Tôi nhỏ hơn cô một ngày, chị gái của tôi."
"Tôi không có đứa em trai nào như cậu."
"Nhưng tôi chỉ có mỗi chị gái là cô." Giang Dịch Lâm bước tới, ôm chặt lấy tôi.
"Buông ra." Tôi đẩy hắn.
"Ôm bạn gái của mình mà cũng phạm pháp à?"
"Tôi chưa đồng ý."
"Cô tỏ tình trước mà."
"Đó là trò chơi thôi."
"Vậy tại sao cô không gửi cho người khác mà lại gửi cho tôi?"
"Bởi vì luật chơi là phải bị từ chối mà."
"Nhưng tôi không muốn từ chối."
"Giang Dịch Lâm, nếu cậu không buông tay, tôi sẽ khiến cậu rời khỏi nhân gian."
Rồi sau đó, Giang Dịch Lâm hét to hai câu hát trong bài "Đến chết cũng phải yêu".
Thôi được rồi, tùy cậu vậy, dù sao chăm sóc người thiểu năng cũng là một phần tích đức của tôi.
Sau khi tôi chọc vào dây thần kinh ở khuỷu tay của Giang Dịch Lâm, hắn mới chịu buông tôi ra.
"Chị ơi, chị giúp em like, bình luận và chia sẻ bài trên Weibo với nhé?"
"Cậu đừng quá đáng."
"Cô không phản hồi, làm tôi cứ như đang diễn màn độc thoại vậy."
"Chẳng phải đúng là thế sao?" Tôi tiếp tục nói, "Thứ nhất, từ nhỏ cậu đã luôn đối đầu với tôi, trừ phi tôi bị bệnh thích bị ngược đãi thì mới có thể thích cậu. Thứ hai, lần tỏ tình này chỉ là trò chơi, không liên quan gì đến thực tế, quyền giải thích cuối cùng thuộc về tôi. Cuối cùng, cậu từng thấy ai gọi bạn gái mình là chị chưa?"
"Ồ," Giang Dịch Lâm gật đầu, hít sâu, "Chị à~"
Tôi chưa bao giờ thấy Giang Dịch Lâm nũng nịu, tiếng "chị à" vừa rồi suýt chút nữa khiến tôi ngất xỉu, bụng đột nhiên cuộn lên, tôi lao thẳng vào nhà vệ sinh nôn khan.
"Chị ơi, chị không sao chứ?" Giang Dịch Lâm vỗ nhẹ lưng tôi.
"Không sao, chỉ là mang thai thôi." Tôi buột miệng nói dối.
Không khí chợt yên lặng, tay của Giang Dịch Lâm ngừng lại trên lưng tôi.
Một lúc sau, hắn mới mở miệng hỏi: "Cha đứa bé là ai?"
"Không biết." Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi lông mày hơi nhíu lại của Giang Dịch Lâm trong gương.
Hắn thật sự tin rồi.
"Không biết?" Giang Dịch Lâm tròn mắt ngạc nhiên.
"Có quá nhiều khả năng, lười đoán."
"Chị à, chị chơi bời dữ đấy."
"Đúng vậy, nên tránh xa tôi ra, cẩn thận kẻo bị tổn thương đấy." Tôi đẩy hắn ra, bước ra khỏi nhà vệ sinh.