Chương 384: Đây là chỗ dựa của tôi!
“Tôi thể?”
“Đúng!”
Phương Bình gật đầu nói: “Người rèn luyện xương cơ thể, thật ra là đang tôi cốt, nhưng trong quá trình tôi cốt, chúng ta cũng đang không ngừng tôi thể và kinh mạch, về điểm này mọi người có lẽ đều rõ.”
Hai người gật đầu.
Phương Bình tiếp tục nói: “Nhưng để tôi luyện những điểm này cũng đều cần tiêu hao khí huyết, cần có thời gian, hơn nữa sẽ làm chậm tốc độ tôi cốt.
Thật ra, chúng ta có thể đem quá trình tôi cốt tách ra.
Trước tiên tôi thể sau đó tôi cốt!
Không, nên nói là cùng lúc tiến hành, cậu dùng khí huyết tôi cốt, dùng thuốc tôi thể, cứ như vậy, tốc độ sẽ tăng nhanh… đương nhiên, nhanh có hạn.”
“Ý của cậu là?”
“Đốt tiền!” Phương Bình cười tủm tỉm nói: “Đốt thật nhiều tiền, ngày ngày lấy Thối Thể Đan đã hòa tan rồi tắm, tôi đảm bảo, tốc độ nhất định sẽ nhanh hơn hiện tại một chút.”
Hai người lập tức im lặng.
Nói đùa cái quái gì vậy!
Khí Huyết Đan và Thối Cốt Đan hiện tại, đã khiến bọn họ đau đầu, bây giờ còn đơn độc tôi thể, còn phải dùng bao nhiêu tiền!
Phương Bình tiếp tục nói: “Thực ra tôi đã hỏi thăm được từ thầy Lý, ngoại trừ cách này còn có một cách, là vào Khí Huyết Trì!
Khí Huyết Trì mặc dù có hiệu quả với võ giả trung cấp, nhưng trên thực tế, võ giả sơ cấp cũng có thể dùng, chỉ là hiệu quả không cao bằng thôi.
Cậu tu luyện trong Khí Huyết Trì, còn hiệu quả hơn trong phòng năng lượng.
Tốc độ hồi phục nhanh chóng, tốc độ bổ sung nhanh, khí huyết gần như kéo dài không dứt, nếu như không tiếc thì cho vào trong Khí Huyết Trì thêm một viên Thối Thể Đan, dùng một viên Thối Cốt Đan tu luyện một giờ bằng một ngày tu luyện!”
Hai người lại lần nữa không lên tiếng!
Phí vào Khí Huyết Trì còn nhiều hơn so với phòng năng lượng, những 30 điểm thưởng một tiếng!
Cộng thêm một viên Khí Huyết Đan cấp hai cũng cần có 30 điểm thưởng.
Còn Thối Thể Đan?
Cũng là 30 điểm thưởng1
Một lần tu luyện, 90 điểm thưởng, ngược lại không cần dùng Khí Huyết Đan.
Cứ tu luyện như vậy, chưa đến một tháng mọi người liền có thể đạt đến cấp hai đỉnh phong.
Giá cả thì sao?
2700 điểm thưởng!
81 triệu nhân dân tệ!
Chỉ vì từ cấp hai trung kỳ nhanh chóng bước vào đỉnh cấp hai, tiếp kiệm được ba tháng, tối thiểu tiêu hơn 5 triệu!
Đáng giá không?
Các đạo sư không đề cử loại phương thức này, các bậc cha chú cũng không đề cử nó, chỉ có Lữ Phượng Nhu đề xuất cho Triệu Tuyết Mai và Phương Bình loại phương thức xa xỉ này. Quan trọng là Triệu Tuyết Mai không phải vo giả tôi cốt hai lần, tốc độ tu luyện càng chậm.
Phó Xương Đỉnh tính toán một chút, lẩm bẩm nói: “Chi phí này quá nhiều rồi, cậu dùng cách này sao?”
“Cũng gần như vậy.” Phương Bình cười một tiếng, thật sự là gần như thế.
Hệ thống của cậu, nếu điểm tài phú luôn đầy đủ, hiệu quả cũng tốt như Khí Huyết Trì.
“Chẳng trách...”
Phó Xương Đỉnh sắc mặt phức tạp, buồn bã nói: “Lần sau cậu còn nói cậu nghèo, tôi tin, cậu nghèo không phải là không có lý!”
Phương thức tu luyện đốt tiền như vậy, võ giả xuất thân chục tỷ có lẽ cũng không nỡ.
Cấp hai, một tháng tiêu hết gần trăm triệu.
Vậy còn cấp ba thì sao?
Ít nhất cũng phải gấp bội, hơn nữa thời gian tu luyện cảnh giới cấp ba càng dài, có thể phải mất mấy tháng thậm chí là nửa năm, đợi khi trở thành võ giả đỉnh cấp ba, tiêu hết chục tỷ cũng là bình thường.
Dưới cấp ba đã chi phí thành như vậy rồi, ngoại trừ thật sự tiêu tiền như đốt, nếu không cũng không có ai sẽ làm chuyện này.
Đang nói chuyện, ba người đã đến cửa địa quật ở sâu trong khu Nam.
Ba người không đi vào, đừng ở ngoài, có quân nhân cầm súng giới nghiêm, hơn nữa nội bộ còn có võ giả đóng quân, còn đáng sợ hơn quân nhân cầm súng.
Đối với Phương Bình bọn họ mà nói, tốc độ của bọn lúc này đã vô cùng nhanh, đối phương bắn phá cũng chưa chắc có thể trúng bọn họ.
Nhưng gặp phải võ giả mạnh thì muốn chạy cũng khó.
Cửa vào địa quật rất yên tĩnh, Phương Bình cũng không lãng phí thời gian, trực tiếp đứng tấn, bắt đầu tu luyện.
Vừa đứng tấn, Phương Bình vừa nói: “Thung công đạt tới cảnh giới Lăng Không đã là cực hạn của võ giả sơ cấp.
Tôi nghe đạo sư của tôi từng nói một lần, Thung công chỉ là căn bản, khi đến cảnh giới trung cấp, thung công sẽ xuất hiện hai nhánh.
Thung công thực ra là công pháp rèn thể với bộ pháp kết hợp thành một thể, nhưng đạt đến cảnh giới trung cấp, thì triệt để tách rời, có người lựa chọn tu luyện công pháp rèn thể, lấy việc tu luyện lục phủ ngũ tạng làm cơ sở, có người lựa chọn tu luyện bộ pháp, không phải kiểu hiện tại của chúng ta, mà là ngự không, cao cấp hơn lăng không.
Các cậu từng gặp qua võ giả trung cấp biết bay chưa?”
Phó Xương Đỉnh bật cười nói: “Cậu còn dám nghĩ, võ giả tu luyện ngự không mình từng gặp qua, hoặc có thể nói đạp bước trong không trung, còn không bằng ngự không.
So với cậu hiện tại có thể đạp không ngắn ngủi mà đi cũng là bình thường, võ giả trung cấp, thời gian lơ lửng trong không trung sẽ kéo dài lâu hơn một chút.
Ngoài ra, tốc độ, năng lực ứng biến, cao độ đều sẽ tiến bộ.
Mình từng gặp được một vị võ giả cấp năm, đạp không mà đi về phía trước trăm mét, huyền không cao độ gần 10 mét.
Lúc đó kinh động như gặp thiên nhân!
Võ giả như vậy, mới chính là thần tiên trong loài người, cùng tiên nhảy múa… cho dù bay được chừng hơn trăm mét, vị cường giả cấp năm đó nhanh chóng rơi xuống, đó cũng là một hành động vô cùng xuất sắc.
Có điều từ Thung công chuyển qua luyện ngự không bộ pháp, mà không phải là phương pháp rèn thể, thật ra được rất nhiều võ giả cho rằng đó là hào nhoáng bên ngoài.
Ngự không, đợi cậu đạt đến cảnh giới Tông sư, thật ra không luyện ngự không bộ pháp cũng có thể làm được.
Võ giả trung cấp, có một vài người tự cho rằng có thể đạt đến cảnh giới Tông sư, lúc này đều sẽ lựa chọn phương pháp tu luyện rèn thể, đẩy nhanh tiến độ tu luyện, bước vào cảnh giới Tông sư...”
Phương Bình khẽ trầm ngâm nói: “Trước đó tôi có hỏi một câu, thuyết pháp của thầy cô là tham thì thâm, võ giả trung cấp, có ai là cường giả xuất sắc thể hiện được cả hai nhánh trên không?"
Triệu Lỗi nói vào: “Có, có điều đều là võ giả cấp sáu, hơn nữa đa số đều là đỉnh cấp sáu.
Những cường giả này, rất nhiều người đều kẹt ở cảnh giới cấp sáu.
Cảnh giới Tông sư là một rào cản rất lớn, đa số võ giả cấp sáu, có thể cả đời đều không thể bước vào cảnh giới Tông sư.
Lúc này, khi cấp bậc không thể tiến bộ, bọn họ càng chịu khó tăng cường các phương diện khác.
Có một vài võ giả đỉnh cấp sáu, cực kỳ mạnh, ở cảnh giới đỉnh cấp sáu, thật ra cũng là một khoảng cách rất lớn.
Đỉnh cấp sáu và cấp sáu là hoàn toàn khác biệt.”
Phương Bình trầm ngâm nói: “Các cậu đã phát hiện chưa, cảnh giới cấp sáu không có bảng xếp hạng.”
Phó Xương Đỉnh cười nói: “Đương nhiên.”
“Hả?”
“Mười võ giả đỉnh cấp sáu, có đến tám người ở địa quật… vật lộn trên ranh giới sống chết!”
Phó Xương Đỉnh giọng điệu hơi nghiêm nghị nói: “Địa quật không thể ở lại lâu, nguy hiểm vô cùng lớn, điểm này mọi người đều rất rõ, bao gồm Tông sư cũng sẽ không ở lại địa quật lâu.
Nhưng võ giả đỉnh cấp sáu, vì tìm duyên cơ đột phá, đa số đều ở bên trong địa quật.
Cậu căn bản không biết người ấy còn sống hay chết, có lẽ tiếp theo, người đó trở thành Tông sư bước ra từ địa quật.
Có lẽ cả đời cũng không thể bước ra!
Bọn họ cũng không hứng thú với danh lợi, lúc đó danh tiếng có lớn, tiền có nhiều, thuốc nhiều… Cũng đều không có tác dụng quá nhiều.
Tông sư, cửa ải này không phải dựa vào những điều đó mà là dựa vào những thứ khác.
Vì vậy cấp sáu không có xếp hạng bởi vì không có ý nghĩa, cậu căn bản không biết rốt cuộc có bao nhiêu đại sư đỉnh cấp sáu còn đang sống.”
Võ giả đỉnh cấp sáu trong xã hội rất ít, cho dù là võ đại cũng như vậy.
Ma Võ, Phương Bình biết mấy vị võ giả cấp sáu, Lữ Phượng Nhu, Đường Phong, Lý lão đầu ba người là đỉnh cấp sáu, những người khác như La Nhất Xuyên, Từ Kiến Châu đều không phải cảnh giới đỉnh cấp.
Những đạo sư trẻ còn lại cũng đa số như vậy. Cảnh giới đỉnh cấp sáu, ở Ma Võ không đến 10 người, đây là tuyệt đối.
Năm nhất khóa này, thực ra vốn là chỉ có Đường Phong một vị đạo sư đỉnh cấp sáu.
Lữ Phương Nhu sau đó đột nhiên xuất hiện, còn Lý lão đầu hiện tại căn bản không dạy học.
Có lẽ, nếu như nghiêm túc tính toán lại, võ giả đỉnh cấp sáu có mặt ở trường học sẽ không tới 5 người.
Đây còn là Ma Võ, những võ đại khác, ngoại trừ Kinh Võ, hầu như nhìn không thấy võ giả đỉnh cấp sáu.