Chương 196: Hợp Tác Tạm Thời
Nhìn cấp độ đã biết ngay đám này đều từ các công hội lớn. Chẳng qua, từng này người thì không thể từ một lò mà ra được. Trong đó có bao nhiêu công hội? Một, hai, ba, hay hơn, hay tất cả?
Bao nhiêu đi chăng nữa cũng không làm Diệp Tu ngạc nhiên. Hắn thừa hiểu tình trạng của các công hội lớn hiện giờ. Kỷ lục phó bản đều đã bị hắn thầu hết, kiềm chế tất cả sự bành trường thế lực của các công hội lớn trên khu 10. Đám công hội lớn lôi kéo không được nên buồn bực trong lòng. Với thói kiêu ngạo đã thành quen ấy, nào lại chịu khuất phục dễ dàng vậy được?
Dù là về cảm xúc hay lợi ích, đã không thấy hy vọng trong việc tranh giành phó bản, thì chẳng thà diệt luôn cái thằng quấy rối ấy đi, lựa chọn này hết sức bình thường.
“Tạm thời đừng ra khỏi thành, chúng ta đang bị theo dõi.” Diệp Tu gửi tin cho Đường Nhu trước, chỉ có cô nàng gà mờ thứ thiệt này là chưa từng nếm thử màn thảm sát trong trò chơi.
“Hai người đang ở đâu?” Sau đó hỏi Tô Mộc Tranh và Kiều Nhất Phàm.
“Đang trong Vùng Đất Lưu Lạc.” Tô Mộc Tranh đáp.
“Đối phương không chỉ có từng này đâu, có thể còn có nhóm khác đến hỗ trợ truy đuổi đấy. Những người chơi cấp thấp không tham gia chiến đấu cũng thành tai mắt khắp nơi. Cứ đến chỗ nào vắng người đi. Sau đó chúng ta tìm cơ hội tập hợp.” Diệp Tu gửi tin.
“Vâng, liên lạc vị trí sau.” Tô Mộc Tranh trả lời.
“Bánh Bao, em đang ở đâu đấy?” Với Banh Bao Xâm Lấn, Diệp Tu vẫn quyết định phải chỉ vẽ tận tay mới được.
“Ở thôn Cáp Đức, ngoài thành Không Tích.” Bánh Bao Xâm Lấn nhanh nhảu trả lời.
“Ý? Chỗ đó được đấy.” Diệp Tu bật khen. Tên nhóc Bánh Bao Xâm Lấn này, tuy gà mờ Vinh Quang thật, nhưng cáo già trong game ra phết. Giờ thành người đến khu vực vắng người đầu tiên rồi.
Thôn Cáp Đức là một thôn nhỏ ngoài thành Không Tích, có vài NPC nhiệm vụ, người chơi chỉ đến khi có nhiệm vụ liên quan. Ngoài ra không có quái luyện cấp, cũng không có phong cảnh đẹp, chả ai rỗi hơi đến đó cả.
Muốn thoát thân, đương nhiên nên chọn một chỗ như thế. Bằng không, dù là khu luyện cấp như Vùng Đất Lưu Lạc hay khu an toàn như thành Không Tích, đâu cũng đầy người của các công hội lớn, chỉ cần công hội hô một tiếng, không tham chiến thì cũng thành mật thám, căn bản là không trốn tránh được.
“Vâng, nơi này gần.” Bánh Bao Xâm Lấn tỉnh queo đáp lại, đập tan tất cả những ý tưởng cho rằng Bánh Bao rất thâm nho của Diệp Tu.
“Có cắt đuôi chưa?” Diệp Tu hỏi.
“Em đang xem.” Bánh Bao Xâm Lấn trả lời.
“Cẩn thận đấy.” Diệp Tu vừa nhắc nhở vừa quay góc nhìn của Quân Mạc Tiếu ra sau quan sát.
Cả đống người cấp 33 dí sau mông, quyết đuổi cùng giết tận. Địa thế khu này bằng phẳng, không chỗ trốn, Diệp Tu đang cần một nơi giống như thôn Cáp Đức của Bánh Bao Xâm Lấn, hắn cũng điều khiển Quân Mạc Tiếu chạy theo hướng này.
“Chuyện gì vậy anh?” một giọng nói vang lên, không phải từ trò chơi, Diệp Tu quay ra thì thấy Đường Nhu đang ghé vào quầy nhìn mình.
“Đều là người của các công hội lớn, chúng ta cướp nhiều kỷ lục quá làm họ cực kỳ quan ngại.” Diệp Tu giải thích thật ngắn gọn.
“Không lấy được kỷ lục thì dùng cách này ấy hả?” Đường Nhu khinh bỉ.
“Ai bảo chúng ta mạnh quá làm chi?” Diệp Tu cười rằng.
“Vậy giờ phải làm sao?” Đường Nhu hỏi.
“Em lên mạng xem tên tuổi các công hội trong Thần Chi Lĩnh Vực, hai mươi công hội đứng đầu có thể đều là đối thủ của chúng ta hiện giờ. Nhớ kỹ tên tất cả, sau này gặp trong trò chơi thì nhớ để ý. Lòng vòng trong thành Không Tích đi, cố gắng tìm chỗ nào không người, để ý xem có ai đi theo không. Hết trạng thái suy yếu rồi tìm cơ hội chuồn khỏi thành, anh sẽ tới đón em.” Diệp Tu nói.
“Ok anh.” Đường Nhu gật đầu.
Vùng Đất Lưu Lạc.
Bên này là khu luyện cấp, nhiều người phát hiện ra Phong Sơ Yên Mộc và Mộc Tấc Tro thì thi nhau tham gia đuổi giết. Một số là những tinh anh cấp 33 chuẩn bị vào phó bản Vùng Đất Lưu Lạc, số khác là người chơi tự do có máu mặt, tuy không do công hội yêu cầu nhưng biết tin cũng hăng hái góp mặt.
Vừa thấy một ngôi nhà hoang, Phong Sơ Yên Mộc và Một Tấc Tro cùng nhau chui vào. Đám người đuổi theo không ít, có vẻ còn đang tăng dần lên. Quả đúng y như Diệp Tu đã nói, hoàn cảnh của họ không dễ cắt đuôi.
Vừa vào trong nhà, Phong Sơ Yên Mộc chạy ngay đến cửa sổ trái quan sát tình hình, Một Tấc Tro thì chạy ra cửa sổ phía sau.
“Bên này không có ai.” Kiều Nhất Phàm hô lên.
“Đi.” Tô Mộc Tranh thao túng nhân vật chạy tới, hai người nhảy lên cửa sổ, khom người, chuồn ra ngoài. Đừng thấy động tác ấy mà coi thường, đám người chơi bình thường chưa chắc đã thành công ngay thế đâu, quá nửa sẽ cụng đầu, vướng chân vướng tay các kiểu rồi bị móc lại trên cửa sổ.
Phía sau quả nhiên không có ai, hai người nhân lúc có ngôi nhà che chắn, tăng tốc chạy thẳng về phía trước. Phi thân qua một bức tường, khom lưng nhảy xuống, nép vào chân tường.
“Bên này.” Kiều Nhất Phàm cẩn thận quan sát xung quanh, phát huy xuất sắc khả năng quan sát bao quát của mình, vạch ra con đường phía trước.
“Nơi ít quái sẽ ít người chơi.” Tự tin nhưng không tự đại, cậu vẫn giải thích với Tô Mộc Tranh lý do mình phán đoán.
“Ừ, mau đi.” Tô Mộc Tranh cũng đồng ý, là cô cũng chỉ nghĩ ra cách này.
Rìa tường không dài lắm. Tuy che dấu được vị trí làm đối phương tạm thời mất dấu, nhưng tiếp theo kiểu gì cũng bị lộ, chỉ mong bằng ấy thời gian đủ để kéo dài khoảng cách với đối phương.
Đến sát rìa tường, hai nhân vật vọt ra, một trước một sau, ai cũng chuyển góc nhìn quay đầu lại thoáng nhìn. Nhóm truy đuổi lục tung căn nhà hoang kia không thấy người đâu hiển nhiên đã bị mất dấu, đang bủa ra xung quanh tìm kiếm, cũng có một số ít chạy về phía tường đất chỗ hai người vừa rời khỏi.
Hai người vừa bị lộ, đối phương lập tức đổi hướng đuổi theo. Phong Sơ Yên Mộc giơ pháo bắn Pháo Chống Tăng về phía đám người đang đuổi đến gần. Nhưng khoảng cách vẫn còn quá xa, lắc mình một chút là né được, chẳng được tác dụng bao nhiêu. Tô Mộc Tranh cũng không đứng lại cù nhầy, cô thao túng Phong Sơ Yên Mộc chạy như bay.
“Chị Mộc, phía trước có bốn căn phòng, hai ta chia ra vào được không?” Kiều Nhất Phàm nói. Cậu đã nghi ngờ Phong Sơ Yên Mộc là Tô Mộc Tranh, chẳng qua không chắc chắn, cũng không dám hỏi nhiều. Cậu tự nhận mình nhỏ tuổi, thấy mọi người xưng hô với nhau, ai cậu cũng gọi bằng anh, bằng chị, như: Anh Bánh Bao, chị Mộc, chị Nhu, cùng với tiền bối mà cậu kính trọng nhất.
“Chị bên phải.” Tô Mộc Tranh nói.
“Em bên trái.”
Dứt lời hai người đồng loạt tách ra, lách người vào nhà.
“Lại trốn vào nhà rồi.” Có người trong đám đuổi theo giận dữ kêu lên.
Mấy căn nhà tồi tàn trong Vùng Đất Lưu Lạc đều na ná nhau, cái nào cũng nát bươm xơ mướp. Có cửa sổ, có những lỗ hỏng trên tường, túm lại cửa không phải là nơi duy nhất để chuồn đi. Chạy vào cửa, nhảy cửa sổ ra, nhất thời tầm nhìn đều bị căn phòng che mất. Cũng bởi vậy mà đám người đuổi theo bị rối loạn mấy lần, giờ nhìn hai người lại chui vào nhà, cả đám đau hết cả lòng mề. Ai dè hai kẻ này càng chui càng nghiện.
“Tản ra, mở rộng tầm nhìn.” Một người hô lên.
Hiệu quả chả có nhiêu, người tản ra theo lời tên kia chỉ được vài mống.
“Tản ra tản ra.” Tên đấy tiếp tục gào lên.
Vài mống nữa di chuyển, đại đa số vẫn mặc kệ như trước.
“Tản hết ra làm gì? Vài người tản ra canh là được rồi.” Có người cười bảo.
“Tản ra trông thấy thì gọi, chứ đến lúc phát hiện mới đuổi thì muộn mợ nó rồi.” người hô hào giải thích.
Số ít người đứng gần nghe xong cũng thấy có lý, thế là lại có một số nữa tản ra.
Rõ ràng rằng đám người này không có chỉ huy.
Công hội trang bị lực lượng đuổi giết nhóm Quân Mạc Tiếu, chuyện đấy ai cũng biết. Nhưng gần mười hai giờ khi phát hiện ra nhóm Quân Mạc Tiếu mới vội vàng tổ chức cuộc truy đuổi này. Đám cao thủ trong công hội đều chọn những mục tiêu đuổi giết gần mình, vậy nên khu luyện cấp Vùng Đất Lưu Lạc là đông nhất, thập cẩm từ người luyện cấp đến người chuẩn bị vào phó bản đều đang luẩn quẩn quanh đó.
Đội ngũ vội vã thành lập này đương nhiên không ai chỉ huy. Mà có muốn làm cũng khó lòng thực hiện.
Bởi khi phát động cuộc tổng hợp tác các công hội này, bản thân Gia Vương Triều cũng không yêu cầu các công hội sẽ đoàn kết chặt chẽ với nhau, chỉ hy vọng mọi người có thể góp tay góp chân. Nguyên nhân chính yếu tìm đến Mưu Đồ Bá Đạo đầu tiên cũng vì Mưu Đồ Bá Đạo sắp bị lửa cháy tới mông rồi. Bọn họ đang cấp thiết cần chiếm kỷ lục của Khe Núi Nhất Tuyến để chứng minh thực lực, đương nhiên sẽ rất cần phương án giải quyết thích hợp đối phó với Quân Mạc Tiếu.
Vậy nên dù có thù mấy kiếp, Trần Dạ Huy vẫn tin chắc Mưu Đồ Bá Đạo sẽ đồng ý.
Chẳng qua, muốn hợp tác thành công cũng không phải dăm ba câu là có thể. Dù là hội trưởng Tưởng Du hay hội trưởng khu 10 Dạ Độ Hàn Đàm của Mưu Đồ Bá Đạo vẫn luôn ôm lòng nghi ngờ với Gia Vương Triều.
Với tất cả các công hội, mối tai họa mang tên Quân Mạc Tiếu là thật, nhưng với tình trạng nguy cấp của Mưu Đồ Bá Đạo hiện nay, các công hội khác thế nào cũng đứng ngoài hóng kịch hay, trong đó sung sướng nhất phải là Gia Vương Triều mới đúng.
Vậy mà chính Gia Vương Triều lại chủ động bắt tay với họ, giúp họ giải quyết mối lo, tin được chết liền. Trông sao cũng thấy Gia Vương Triều đang có ý đồ mờ ám.
Vì thế trong lúc giả lả thăm dò nhau, đôi bên cò cưa hơn 3 tiếng liền. Trần Dạ Huy còn mời thêm vài công hội khác tham dự, Tưởng Du với Dạ Độ Hàn Đàm mới dần tin tưởng.
Cuối cùng, số công hội tham gia bao vây tiêu diệt nhóm Quân Mạc Tiếu lên tới 7 nhà, đương nhiên đều là những nhà ôm mộng thâu tóm kỷ lục phó bản. Vốn là đối thủ cạnh tranh nhau, nhưng bấy giờ tất cả lại không ngại tạm thời bắt tay nhau dẹp mối đại họa mang tên Quân Mạc Tiếu.
Chẳng qua, làm Trần Dạ Huy không ngờ nhất, chính là việc Lam Khê Các thẳng thừng từ chối lời đề nghị hợp tác này.