Chương 204: Ăn Hiếp Áo Vải
Triệu hồi sư, pháp sư nguyên tố, quỷ kiếm sĩ, thích khách.
Ba nghề áo vải một nghề giáp da, đội họ xếp sát cánh trái đội hình, vừa giữ liên lạc với bốn đội khác trong kênh đoàn, vừa cẩn thận thăm dò tiến lên.
Bốn người đều từ công hội Mưu Đồ Bá Đạo, tuy không phải tai to mặt lớn như hội trưởng Dạ Độ Hàn Đàm, nhưng quen biết nhau từ Thần Chi Lĩnh Vực. Đến khu mới rồi cũng thân thiết hơn, giờ đã trở thành đồng đội gắn bó keo sơn, nên mới xuất hiện cùng nhau trong hoạt động lần này.
Lúc bị Quân Mạc Tiếu và Lưu Mộc đánh lén ban nãy, Mưu Đồ Bá Đạo họ đã mất hai người. Kể ngọn nguồn ra thì họ và Quân Mạc Tiếu đã dây dưa từ sớm, còn từng kề vai chiến đấu khi giết Thương Nhân Quỷ Lùn. Nhưng vì Quân Mạc Tiếu mà công hội họ trở nên loạn cào cào, hội trưởng quyết định trở mặt, hội viên cũng không thể không theo.
Chẳng qua, từng được tận mắt trông thấy thực lực của Quân Mạc Tiếu, nên ngay từ đầu họ đã không dám lơi là. Vậy mà vẫn có hai anh em bị đối phương nhanh chóng xử đẹp. Một trong số đó do Quân Mạc Tiếu, người còn lại bởi kiếm khách Lưu Mộc, nhưng đều có điểm chung: Không thể đánh trả.
Trình độ Quân Mạc Tiếu ra sao mọi người đã có bài học, nhưng tay kiếm khách kia, mới cấp 27, có hạn chế 6 cấp mà còn mạnh như vậy, rốt cuộc hắn ta là thần thánh phương nào? Tại sao bên cạnh Quân Mạc Tiếu cứ lũ lượt xuất hiện cao thủ. Từ một kẻ không đội không ngũ, dần dần xuất hiện từng thành viên một, Hàn Yên Nhu, Bánh Bao Xâm Lấn, Phong Sơ Yên Mộc, Ly Hận Kiếm, Lưu Mộc này, rồi cả Mộc Tấc Tro mới lộ diện… Có thể càn quét được kỷ lục đã đủ chứng minh thực lực hơn người của họ.
Nhưng, giết BOSS cách 6 cấp, PK cách 6 cấp lại không thể đánh trả, đâu chỉ dùng “hơn người” là đủ?
Mà những người bị Lưu Mộc giết xong thì đều vô cùng ức chế kể lể kiếm khách kia lắm mồm bỉ ổi đến thế nào, còn nhấn mạnh cả đống thứ hắn nói khiến họ đau đầu ra sao.
Ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê.
Người ngoài cuộc nghe thấy thế, là lão làng của Vinh Quang thì bất giác nhớ đến một người.
Hoàng Thiếu Thiên, đương nhiên là Hoàng Thiếu Thiên, kiếm khách lắm mồm nổi nhất Vinh Quang chính là người nọ.
“Không thể đâu.” Nghĩ xong bốn người đều phì cười.
Họ có nghĩ tới, nhưng chả tin. Người ta đường đường là đại thần mà lại vào trò chơi chơi trò bịt mắt bắt dê trong rừng với họ à? Ai cũng chả tin nổi.
“Nhất định tay này là fan cuồng của Kiếm Thánh rồi.” Người chơi quỷ kiếm sĩ khẳng định.
“Ờ há.” Ba người còn lại cũng đồng tình. Hoàng Thiếu Thiên là đại thần đó, fan rất đông, fan bắt chước thần tượng, trong trò chơi đâu đâu cũng có.
“Trước tao cũng quen một tên, lúc PK lắm mồm kinh khủng, lải nhải muốn ong cả đầu.” Thích khách kể.
“Úi zời, thường thôi, tao còn gặp một đứa vừa đánh vừa nói chuyện với quái nữa kìa.” Pháp sư nguyên tố cũng kể.
“Nhưng tên này pro lắm, chúng ta phải cẩn thận.” Triệu hồi sư nhắc nhở.
“Biết rồi.” Ba người đồng loạt đáp lại, rồi tiếp tục lần mò.
Trong rừng đột nhiên xuất hiện một bong bóng thoại.
“Đằng kia.” Thích khách vừa hô lên vừa lao về phía đó, ba người kia nhìn qua lại chẳng thấy gì. Song cũng không dám lơ là, triệu hồi sư vội vàng giơ trượng chuẩn bị gọi thú cưng. Vì thời gian chúng tồn tại có hạn, mỗi lần gọi lại cần lượng lớn pháp lực, triệu hồi sư thường chỉ gọi lúc đang đấu hoặc bắt đầu giao đấu, rất hiếm khi triệu hồi thú ra rồi dẫn lông nhông khắp nơi.
“Đoàng.”
Một tiếng súng vang, một chùm lửa.
Viên đạn bay đến, cắt đứt quá trình đọc phép gọi thú của triệu hồi sư.
“Tam Đoạn Trảm.”
“Xiên Lên.”
“Xem kiếm.”
“Rút Đao Trảm.”
“Đâm Liên Chớp.”
“Xiên Lên.”
…
Còn chưa thấy mặt, cũng chả thấy tiếng đối thủ, bốn người đã thấy cả một đống bóng thoại dài dặc chạy phía trước.
Nháy mắt sững người, kéo theo một giây do dự. Kiếm khách Lưu Mộc đầu đội bóng thoại đã xông tới bằng một chiêu Tam Đoạn Trảm, một kiếm này bổ thẳng lên triệu hồi sư, cắt đứt quá trình đọc phép triệu hồi lần hai.
“Đến rồi.” Cả đám thảng thốt kêu lên, triệu hồi sư bị tấn công liều mình nghĩ cách thoát thân, ba người khác vội chạy lại, phù phép, chém đánh, ám sát bổ về phía Lưu Mộc.
Đúng lúc này, trước mắt ba người nháng lên, một bóng người vọt đến trước mặt họ. Tay vung lên, “Xoạt” một cái, một chiếc khiên to đến quá thể chắn trước mặt, cản lại toàn bộ công kích của ba người.
Pháp sư nguyên tố dùng chiêu không mạnh. Nhưng Hồ Quang Thiểm quanh thân thích khách và Quỷ Trận của quỷ kiếm sĩ lại không hề nhẹ nhàng với hình thái khiên của Ô Thiên Cơ trong tay Quân Mạc Tiếu, Quân Mạc Tiếu bị buộc đẩy lùi ra sau.
“Móa, anh đụng tui rồi.” Quân Mạc Tiếu lùi lại đụng phải Lưu Mộc, với cao thủ thao tác cực kỳ tinh vi như họ thì chỉ một va chạm nhỏ cũng có thể bị ảnh hưởng, Hoàng Thiếu Thiên la oai oái.
“Khiên nhẹ.” Diệp Tu nói.
“Ố ồ? Nặng bao nhiêu thế?” Hoàng Thiếu Thiên tò mò hỏi.
“Ồn ào quá! Nắm chặt thời gian.” Diệp Tu nói.
Bong bóng thoại cứ tuôn tằng tằng…
Triệu hồi sư không thể gọi thú sẽ không thể đánh đấm được gì. Tuy cũng có nhiều triệu hồi sư khấm khá, thường dùng ít điểm kỹ năng học thêm vài kỹ năng dưới cấp 20 của pháp sư chiến đấu.
Triệu hồi sư này cũng học, chẳng qua… giờ nhận ra thật quá phí điểm.
Bởi những kỹ năng gã học đều thật vô dụng, có dùng thì cũng chỉ có 2 kết quả.
Phá chiêu, hoặc là cắt ngang.
Hắn nhìn những bóng thoại nêu tên từng kỹ năng đang lết đến gần, trông thật giống thông báo từ hệ thống. Mà bản thân bị chuỗi kỹ năng đó đánh trúng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn, không tài nào xoay xở.
Ba đồng đội của gã đang bị Quân Mạc Tiếu giữ chân, hơi sức đâu đi giúp gã. Nhìn một lúc, gã còn chợt nghi rằng, nếu không ai tới cứu viện, chỉ e ba đồng đội của mình chẳng trụ được đến cuối cùng.
Cứu viện trở thành tia hy vọng duy nhất. Nghĩ đến đây, triệu hồi sư chợt nhận ra: sao hai người này lại kết hợp với nhau rồi, chẳng phải mới nãy còn mỗi người một em sao?
Xong gã cũng chả ngẫm nghĩ sâu xa, bởi sau cả tá chiêu công kích như mục giới thiệu chương trình, triệu hồi sư anh dũng hy sinh dưới kiếm của Lưu Mộc.
Nghề áo vải mà, Diệp Tu và Hoàng Thiếu Thiên chọn đội họ để phá vòng vây, chỉ vì một điều: giết nhanh gọn lẹ.
Mục tiêu đầu tiên là triệu hồi sư cũng có ý cả. Triệu hồi sư không có thú mỏng manh mặc người ăn hiếp, nhưng nếu để gã có thời gian gọi thú thì chính là nghề cù nhầy nhất, có thế câu được rất nhiều thời giờ.
Hai vị đại thần đã ra trận thì chuẩn không cần chỉnh, ra tay phủ đầu triệu hồi sư ngay, hóa kiếp cho nghề câu giờ này không thể phát huy sức mạnh vốn có mà về chầu tổ tiên.
“Đáng ra anh phải giết mới đúng, cấp anh cao hơn, công kích cũng cao, giết nhanh hơn.” Hoàng Thiếu Thiên xử triệu hồi sư xong lập tức tham gia vào cuộc chiến bên này, muốn hắn ta im lặng là hoàn toàn không thể.
“Chú nói gì cơ?” Diệp Tu hỏi, tay điều khiển Quân Mạc Tiếu dùng Long Nha hất bay pháp sư nguyên tố, Diệp Tu không cho Quân Mạc Tiếu đuổi theo, bởi pháp sư nguyên tố chả đứng lên được nữa…
“Đù má…” Hoàng Thiếu Thiên chửi thề. Cao hơn mình 4 cấp, vũ khí bạc mạnh hơn, nhiều kỹ năng hơn, sức chiến đấu quả thực hơn hẳn kiếm khách của mình. Người ta một chọi ba mà thời gian giết chết một mục tiêu lại ngang nhau.
“Vậy nên tui mới bảo anh đi xử triệu hồi sư sẽ nhanh hơn mà.” Hoàng Thiếu Thiên cứng đầu không bỏ lập luận.
“Chặn tên kia.” Giờ là hai chọi hai, Diệp Tu không cần phân tâm lấy một chọi hai nữa, tập trung vào thích khách trước mặt, chừa quỷ kiếm sĩ cho Hoàng Thiếu Thiên.
“Xem kiếm…”
Bong bóng thoại lại phun ào ào. Không chỉ đối thủ quỷ kiếm sĩ của Hoàng Thiếu Thiên, mà thích khách bên kia trông thấy mục giới thiệu kỹ năng cũng khó đỡ. Gã nhận ra, kỳ thực tay kiếm khách kia công kích không nhanh như bóng thoại của hắn, tốc độ không bằng vì hắn dùng một cây kiếm bự tổ chảng. Ấy thế mà, bong bóng thoại lại cứ tuôn ra chẳng dứt, chả lẽ là gõ bừa?
Thích khách vốn dưới cơ của Diệp Tu, còn bị đám thoại vớ vẩn của Hoàng Thiếu Thiên thu hút, đương nhiên số phận ra sao chẳng phải bàn, thoáng chốc đã bị Quân Mạc Tiếu xử đẹp. Quỷ kiếm sĩ bên kia cũng bị Hoàng Thiếu Thiên đè đầu cưỡi cổ, không trụ được bao lâu. Diệp Tu quay góc nhìn Quân Mạc Tiếu ra chung quanh, lại không hề thấy bóng dáng đối phương đến cứu viện, việc mở đường thuận lợi hơn hai người nghĩ, cứ tưởng chỉ giết được hai ba tên là phải xoay cách thoát thân, giờ nhìn lại đã dẹp được cả đội.
“Xem kiếm xem kiếm xem kiếm xem kiếm.”
Cuối cùng phía Hoàng Thiếu Thiên cũng chỉ còn viết được hai chữ này, tuy vẫn tấn công nhưng đều là kỹ năng công kích bình thường. Diệp Tu thấy vậy biết tên này hết pháp lực rồi, chạy lại giúp hắn ta diệt nhanh quỷ kiếm sĩ, tiện thể ném ra ít đồ ăn với thuốc.
“Chuồn thôi.” Hoàng Thiếu Thiên điều khiển Lưu Mộc lụm đồ xong nói.
“Giờ vẫn chưa thấy ai đến, có gì đó là lạ.” Diệp Tu nói.
Hoàng Thiếu Thiên nhìn đồng hồ, tính khoảng thời gian đội gần nhất có thể đến, đáp tiếng “Ờ” rồi lại nói, “Đáng lý khi chúng ta giết hai người xong tụi nó phải tới rồi.”
“Thời gian gấp đôi… chúng vòng đi đâu?” Diệp Tu di chuyển góc nhìn Quân Mạc Tiếu.
“Hay tụi nó bỏ bốn người này, thừa cơ bao vây hai chúng ta rồi?” Hoàng Thiếu Thiên phỏng đoán.
“Vị trí này…” Diệp Tu nhìn tọa độ, “Là bẫy…”