Toàn Chức Cao Thủ

Chương 231: Cầu Viện

Chương 231: Cầu Viện

Đường Nhu đi nghỉ trước, bên đây Diệp Tu ngoại trừ chơi game thì chẳng có chuyện gì làm. Vừa sớm sáu giờ, căn bản không có ai kêu phục vụ, hơn phân nửa đều gục mặt xuống ôm bàn.
Diệp Tu dạo quanh một vòng, sau đó trở lại quầy tìm mấy cái hướng dẫn và video về Khe Núi Nhất Tuyến xem một chút. Thoáng cái bảy giờ, người thay ca đã đến, giao ca, ăn sáng, đi ngủ, cứ vậy qua một ngày.
Diệp Tu ngoại trừ out game hơi sớm, sinh hoạt khác vẫn y như cũ, thậm chí tâm trạng còn phơi phới hơn bình thường. Mới giết BOSS đã rớt trúng đồ mình cần, là ai cũng sẽ vui vẻ mấy ngày liền.
Nhưng với bảy công hội lớn khu 10, hơn một tiếng đồng hồ lúc trời vừa rạng sáng trôi qua cực kỳ căng thẳng. Chuyện tiếp đấy phải làm gì bị mọi người đem ra tranh luận vô cùng quyết liệt.
Tranh chấp không ngừng, cuối cùng mọi người thống nhất dùng phương pháp đơn giản mà dễ dàng nhất: Thủ ở lối vào khe núi.
Đúng vậy, vẫn là thủ ở cửa vào khe núi.
Nhưng lần này sẽ không dùng cả trăm người chặn cửa như trước, mà dùng phương án giống như canh cửa phó bản, để một hai người dòm chừng, đến khi đám Quân Mạc Tiếu ra ngoài là có thể theo dõi được.
Đây là cách bất đắc dĩ. Muốn giữ không một khe hở, thật sự là không đủ nhân lực.
Cuối cùng bảy công hội lớn thay phiên nhau, mỗi giờ đổi người một lần, bảy nhà xoay vòng, ai phát hiện Quân Mạc Tiếu lập tức báo tin.
Mặc dù có người lén bảo làm vậy cũng y như việc dựa vào người chơi công hội ở khắp bản đồ theo dõi Quân Mạc Tiếu, chẳng khác hồi đầu là bao, nhưng cuối cùng cũng không ai nói gì. Vì trừ việc này ra, họ chẳng còn biết làm gì hơn nữa. Mà không làm gì thì càng bực chết người. Thà làm chút việc, cách nào cũng được, ít nhất còn có tác dụng xoa dịu tâm hồn, vẫn có cảm giác “May quá, tất cả vẫn nằm trong kiểm soát”.
Trời sáng, bảy công hội lớn giải tán, đều logout ngủ bù. Nhưng có một số người, đêm này thức trắng, đến sáng cũng trằn trọc thao thức, ví dụ như, Tưởng Du.
Ngủ thế đéo nào được!
Đêm này đau khổ như vậy, giữa mùa đông mà trong lòng Tưởng Du bứt rứt như trưa hè đổ lửa.
Quân Mạc Tiếu!
Mối hận của Tưởng Du với hắn hiện càng thêm sâu đậm. Nhưng là một cao thủ, ánh mắt cần có vẫn có. Dù Quân Mạc Tiếu thích chơi thủ đoạn, nhưng không thể phủ nhận hắn thực sự có bản lĩnh. Bọn họ là cao thủ đứng đầu trong game vẫn bị người ta đè đầu, đã chứng thực điều này.
Cho dù hắn là tán nhân, vác thêm một vũ khí cổ quái vừa xứng tán nhân. Nhưng, tưởng tượng ngược lại, nếu mình cũng có nhân vật, vũ khí như vậy, có thể một mình áp chế bao nhiêu anh em? Đáp án rõ ràng là không thể.
Người này rất khó chơi!
Tưởng Du lăn lộn trên giường, cuối cùng chỉ rút ra kết luận như vậy. Giấc ngủ mơ mơ màng màng, trong mơ đều là BOSS bự tới tay rồi còn bị người cướp đi, Tưởng Du gào rú gọi hội đi báo thù. Trong cảnh như mê cung quanh co chợt không thấy ai nữa, đột nhiên một người lao ra từ trên vách núi, gương mặt mơ hồ, nhưng cả người toát ra cảm giác trùm cuối sau màn, trên đầu gắn ID thật to: Quân Mạc Tiếu.
“Phắc!!” Tưởng Du hét lớn, tỉnh dậy. Trời sáng trưng, ánh mặt trời chiếu xuyên qua khung cửa như kim châm lên mặt. Phút sau Tưởng Du chợt cảm thấy may mắn; may mà là mơ, nhiều BOSS bị cướp đi mất chỉ là mơ thôi.
Ngước mắt nhìn đồng hồ, sắp đến mười hai giờ trưa, Tưởng Du ngủ chưa tới bốn tiếng, cả giấc cũng bất an không tròn.
Chuyện tối hôm trước và giấc mơ ban nãy xoay xoay trong đầu, Tưởng Du rốt cuộc không ngủ được nữa. Ngồi dậy mặc quần áo, rửa mặt, thu dọn cấp tốc, sau đó vọt khỏi phòng.
Câu lạc bộ Bá Đồ, canteen.
Tưởng Du cũng xem như thành viên chính thức của câu lạc bộ, chỗ này tất nhiên được chào đón. Nhưng gã ít khi ăn trưa ở đây. Chơi game là công việc của Tưởng Du, thời gian tương đối tự do. Mà độc quyền của làm việc tự do chính là thời gian biểu hỗn loạn, chuyện ăn cơm đúng buổi này vốn Tưởng Du không quen làm.
Lúc này đang là giờ ăn trưa, tuyển thủ chuyên nghiệp thuộc chiến đội của câu lạc bộ đều đang ăn cơm. Mọi người đều quen biết Tưởng Du, cũng biết thói quen của gã. Tưởng Du xuất hiện làm nhiều người bất ngờ, cả đội trưởng Hàn Văn Thanh cũng ngạc nhiên gật đầu chào gã.
Tưởng Du chào lại mọi người, sau đó chọn đại một phần cơm, bưng đến ngồi đối diện một chỗ chỉ có một người trong canteen.
Trên bàn người này có hai món, một mặn một chay, thêm một chén canh nhỏ, canh ước chừng 4/5 chén. Tay trái cầm chén cơm, tay phải cầm đũa gắp đồ. Mỗi đũa cơ hồ đều y chang nhau, cơm bắt đầu ăn từ nửa chén bên trái, chưa ăn hết sạch, tuyệt đối không ăn sang nửa phải dù chỉ một hạt.
Đây là đội phó Trương Tân Kiệt của chiến đội Bá Đồ, là một người nghiêm cẩn, tỉ mỉ, cẩn thận, từ ăn cơm, đến quần áo, đến trò chơi, tất cả mọi mặt đều như vậy.
Nhìn thấy Tưởng Du ngồi đối diện, Trương Tân Kiệt giương mắt nhìn, gật đầu nhẹ, xem như chào hỏi.
“Đội phó, em có chuyện cần bàn với anh.” Tưởng Du nói. Tìm Trương Tân Kiệt nói chuyện của Quân Mạc Tiếu là ý định từ lâu của gã, hôm gặp lúc huấn luyện, Tưởng Du co chân chạy mất, nhưng qua một đêm quần quật, Tưởng Du rốt cuộc chịu hết nổi, gã cảm thấy cần tìm người có bản lĩnh đến thu phục tên đê tiện Quân Mạc Tiếu này.
“Ăn xong nói.” Trương Tân Kiệt nói.
“Được.” Tưởng Du đáp, tăng tốc độ. Đồ ăn vị gì cũng không biết.
Mà đội viên Bá Đồ nhìn vị trí ngồi của Tưởng Du cũng hiểu là có việc. Đa số mọi người thích vừa ăn cơm vừa kéo mấy bạn bè tám chuyện, nhưng ai trong Bá Đồ cũng biết đội phó Trương Tân Kiệt lúc dùng bữa tuyệt đối không nói chuyện với ai, nên lâu dần không ai ngồi chung với đội phó nữa. Tưởng Du bình thường cũng là người nhiều chuyện chung với đám tuyển thủ, kết quả bây giờ ngồi bàn của Trương Tân Kiệt, làm mọi người đều bất ngờ.
Nhưng nghĩ như vậy, mọi người đều tự hiểu riêng với nhau, không chạy sang hóng chuyện; tự ai nấy ăn, sau đó rời canteen đi nghỉ trưa, không ai có hành động khác. Kể cả đội trưởng Hàn Văn Thanh.
Tưởng Du ngược lại nhìn qua Hàn Văn Thanh mấy lần, phát hiện đội trưởng đại nhân hình như không để ý mình, thở phào nhẹ nhõm. Chuyện nghẹn ngào tối qua, dù trên lý thuyết là không liên quan gì chiến đội, nhưng công hội trong game với chiến đội trong Liên minh xem như là cùng tiến cùng lui. Chiến đội trên sân đấu gặp không may, công hội trong game sẽ bị lũ khác nhạo báng; ngược lại, công hội gây chuyện mất mặt, thể diện chiến đội và câu lạc bộ cũng bị kéo theo.
Chuyện đau khổ đêm qua nếu bị Hàn Văn Thanh biết, Tưởng Du cảm thấy mình nhất định sẽ bị mắng chết trên bàn ăn.
Trong canteen người ăn xong lục tục rời đi, nhưng đội phó Trương Tân Kiệt vẫn từ tốn thong thả. Ăn cơm gắp món rất tiêu chuẩn, mấy ngụm cơm gắp một đũa thức ăn, cả gắp món nào Tưởng Du nhìn cũng suy ra được quy luật. Nhìn tiến độ này, cơm và thức ăn có thể vừa lúc ăn hết.
Tưởng Du gấp gáp ăn xong từ lâu, đành phải ngồi yên mà đợi. Trương Tân Kiệt quả nhiên ăn hết cơm và thức ăn cùng lúc. Tưởng Du cho rằng đã xong, đang muốn mở miệng, lại nhìn thấy Trương Tân Kiệt quay sang chén canh 4/5, từng muỗng từng muỗng, lẳng lặng uống.
Đến khi hắn buông muỗng, cầm giấy ăn canteen lau miệng, Tưởng Du vẫn không dám lên tiếng. Tưởng Du nhìn hộp tăm trên bàn, nghĩ có phải cũng xỉa sạch răng luôn mới coi như “ăn xong” hay không. Không ngờ lúc này Trương Tân Kiệt buông giấy nhìn sang: “Tìm tôi có chuyện gì?”
“Là chuyện trong game.” Tưởng Du vội vàng nói.
“Thế nào?”
Vì vậy Tưởng Du kể lại từ đầu, luôn cả chuyện lần trước muốn tìm Hàn Văn Thanh nói nhưng đến phòng huấn luyện bị hù cho té chạy. Sau có vài ngày ngắn ngủi mà chuyện dài thêm không ít. Nỗi khổ của Lam Khê Các, nỗi khổ của bọn họ cũng nhân dịp giới thiệu luôn thể.
Thực ra nhiêu đây của Tưởng Du vẫn chưa đầy đủ. Ba công hội lớn mạnh nhất game hiện tại ở khu 10 đều cùng khổ như nhau. Lam Khê Các với Mưu Đồ Bá Đạo Tưởng Du nắm đôi chút, nhưng còn Trung Thảo Đường? Cả kho hàng công hội xém chút bị Quân Mạc Tiếu dọn sạch. Cả dàn chiến đội nhảy dù sang, kéo vào đấu trường bị người ta cho ngậm hành như ma mới. Nếu Tưởng Du biết, dù bị Hàn Văn Thanh chửi nát cũng phải nói từ sớm. Có thể đem đội quán quân Vi Thảo củ hành như vậy, Quân Mạc Tiếu thật ra là ai?
Trương Tân Kiệt chỉ im lặng nghe Tưởng Du tự thuật.
Tán nhân?
Vũ khí biến hình?
Một người áp chế bốn người?
Khi nói tới ba chi tiết này, Trương Tân Kiệt khẽ động đậy, tất nhiên đây là những chi tiết được đặc biệt chú ý.
Ngoài ra chuyện cướp boss Tưởng Du đau đớn nhất Trương Tân Kiệt không mấy coi trọng, ngược lại hỏi nhiều về chiến thuật Tưởng Du nhìn ra khi Quân Mạc diệt đoàn bọn họ lần đầu tiên. Kết quả Tưởng Du không chú ý nhiều, nên không trả lời được bao nhiêu.
“Trương phó đội quả nhiên rất quan tâm chiến thuật...” Trong lòng Tưởng Du lặng lẽ nghĩ.
Trong giới Vinh Quang chuyên nghiệp có bốn bậc thầy chiến thuật, không phải, hiện tại thì có lẽ chỉ còn ba người. Trương Tân Kiệt là một trong số đó, còn hai người khác là đội trưởng chiến đội Lam Vũ Dụ Văn Châu và đội trưởng chiến đội Lôi Đình Tiêu Thì Khâm. Bá Đồ, Lam Vũ đều là đội mạnh toàn diện, mà chiến đội Lôi Đình không phải đội đứng top, nhưng nhờ vào chiến thuật ôm bom chết chùm của đội trưởng Tiêu Thì Khâm, thỉnh thoảng liều mạng đến đội mạnh cũng không dám khinh thường. Người còn lại không tính, chính là Diệp Thu đã giải nghệ.
“Quân Mạc Tiếu cậu nói có vẻ không đơn giản. Cậu có tài khoản không, tôi đi với cậu.” Sau cùng Trương Tân Kiệt nói.
“A a, có có.” Tưởng Du vội nói.
“Buổi chiều tôi sang.” Trương Tân Kiệt nói.
“Chiều? Anh không huấn luyện sao?”
“Tôi sẽ xin nghỉ.” Trương Tân Kiệt nói.







Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất