Chương 273: Kỹ Thuật Siêu Cao Thủ
Kiếm Khí Sở Chỉ đang lơ lửng còn muốn né công kích của Quân Mạc Tiếu quả là nhiệm vụ bất khả thi. Chỉ thấy “Bùm” một tiếng, khí kình hất tung mưa tạo thành một lớp bọt sóng, chân thực đến mức như muốn hất thẳng từ màn hình vào mặt.
Kiếm Khí Sở Chỉ bị đánh bay vèo ra ngoài, gã vội vã chỉnh góc nhìn, đang định Chịu Thân bình yên đáp đất. Nhưng vừa chuyển mắt thì thấy ngay chỗ mình sắp hạ cánh là một em tiểu quái đang đứng.
Kiếm Khí Sở Chỉ tru lên sung sướng, nếu tiểu quái kia bị gã đâm trúng, công kích được tính lên đầu Quân Mạc Tiếu, tiểu quái sẽ lập tức chạy đến phản kích, tăng cơ hội đào tẩu cho mình, đúng là trời xanh phù hộ.
Kiếm Khí Sở Chỉ còn đang ảo tưởng sức mạnh, nhân vật đã bay đến gần tiểu quái.
Kết quả là… bay sượt thôi, hai kẻ chỉ cách tí tẹo, muốn đến với nhau nhưng vô vọng.
“Đậu má” Kiếm Khí Sở Chỉ chán nản kêu lên. Cứ tưởng sẽ đụng vào quái nên gã chả thèm Chịu Thân, giờ thì xịt rồi. Lại phải cuống cuồng xem hướng để tiến hành Chịu Thân, may là thao tác thành thạo, chút thời gian ít ỏi đó vẫn vừa xinh.
Nhân vật lăn một vòng rồi nhổm dậy, ai ngờ trước mắt lóe lên một đường đao bổ xuống.
Nhanh quá!
Kiếm Khí Sở Chỉ hoảng hồn, nhưng giây tiếp theo thì lập tức nhận ra, không phải Quân Mạc Tiếu, mà chính là tiểu quái kia nhào đến.
Kiếm Khí Sở Chỉ sững người, rồi khóc không ra nước mắt.
Chuyến hạ cánh của gã không đụng vào quái, đương nhiên quái sẽ không có thù hận với Quân Mạc Tiếu. Đổi lại chính gã lại rơi đúng vào phạm vi thù hận của nó, thành thử ra chính gã lại bị cư dân thành Tội Ác bám đuôi.
Kiếm Khí Sở Chỉ vừa nhổm dậy đã lại lăn một vòng tránh đao.
Với khả năng của gã, đối phó một em quái chỉ là muỗi, nhưng vấn đề chính là Quân Mạc Tiếu bên kia đâu có chịu đứng yên? Kiếm Khí Sở Chỉ chuyển góc nhìn, quả nhiên Quân Mạc Tiếu đang xông đến. Ảo tưởng tiểu quái sẽ giữ chân Quân Mạc Tiếu để thoát thân tan thành mây khói, ngược lại chính gã bị quái bám quần, tăng thêm cơ hội cho Quân Mạc Tiếu hành gã.
Vừa đánh quái vừa phải né Quân Mạc Tiếu, Kiếm Khí Sở Chỉ càng đánh càng cuống. Thấy Quân Mạc Tiếu không tiến lên nữa mà nâng vũ khí lên bắn một phát súng. Phát súng này vô cùng bí ẩn, ngay cả Kiếm Khí Sở Chỉ cũng không đoán được là công kích gì, bởi nếu là đạn thường thì chả nói làm gì, ăn một phát còn chạy được, chứ nếu là viên đạn quái quỷ của chuyên gia đạn dược, trúng một phát còn thêm cả hiệu ứng thì chỉ có nước đo sàn.
Kiếm Khí Sở Chỉ muốn né, nhưng đạn bay quá nhanh làm gã không kịp nghĩ, hoảng hốt không chọn được đường nào liền nhảy đại ra sau tránh né, ai dè vừa nhảy đã thấy sau lưng như có tiếng người cười “Khặc khặc”.
Có tiếng cười.
Kiếm Khí Sở Chỉ còn đang xem tiếng cười ở đâu thì góc tầm nhìn như nháng lên một bóng người, gã vội vàng xoay lại thì thấy, một cư dân thành Tội Ác vốn đang ôm góc tường đột nhiên đứng dậy, chạy về phía mình.
Đệch đệch.
Kiếm Khí Sở Chỉ muốn hộc máu, vừa mới sơ sảy cái đã giẫm lên phạm vi cừu hận của một tiểu quái khác, trêu chọc phải một bạo dân rồi.
Kiếm Khí Sở Chỉ vội vàng chuyển hướng muốn tránh trước, không được vài bước đã lại thấy tiếng bước chân đến gần, lúc gã mải tránh đông tránh tây, Quân Mạc Tiếu đã đuổi tới nơi rồi.
Không đánh trực tiếp thì cũng phải tạo ít chướng ngại vật cái đã.
Kiếm Khí Sở Chỉ cắn răng đếm 1 2 3, ngoắt người quay lại tung một chiêu Rút Đao Trảm.
“Đờ mờ.”
Kiếm Khí Sở Chỉ điên tiết chửi ra tiếng.
Phía sau gã, Quân Mạc Tiếu nhảy lên cao, Rút Đao Trảm trượt qua chân hắn, mà sau hắn có hai tiểu quái ở đâu ra, bị Rút Đao Trảm của gã bổ trúng.
Hai tiểu quái vốn đang theo Quân Mạc Tiếu, ăn một đao này, tầm mắt tức thì chuyển sang Kiếm Khí Sở Chỉ, giơ dao xông lên.
4 con.
Đến nước này dùng đầu gối cũng nghĩ ra. Dù không đụng phải tiểu quái, nhưng lại giẫm lên phạm vi thù hận của quái, giờ Quân Mạc Tiếu lại kéo theo 2 tiểu quái phía sau, đây không phải trùng hợp, mà là đối phương cố ý bày ra. Rõ ràng đây là trả thù lộ liễu, dùng chính thủ đoạn gã từng đối phó với Hàn Yên Nhu để đáp trả gã. Nhưng thủ đoạn của người ta cao siêu hơn, không chơi trò bẩn thỉu. Đẩy bay gã đến phạm vi thù hận của quái, riêng cái này cũng là một loại kỹ năng rồi.
Kiếm Khí Sở Chỉ túa mồ hôi hột. 4 con, gắng thì cũng đối phó được, nhưng còn Quân Mạc Tiếu thì sao? Gã nhìn qua, dường như Quân Mạc Tiếu không vội chạy đến đây.
Hắn muốn lùa thêm nhiều quái nữa ư? Đột nhiên Kiếm Khí Sở Chỉ nghĩ vậy, gã vội vàng xoay quanh để ý. Đây vốn là khu luyện cấp, không nhiều quái sao đủ cho người chơi cày level. Cách con đường này vài bước đều có quái cư dân, Kiếm Khí Sở Chỉ nhìn quanh, chỉ cảm giác như chúng sắp trở thành đối thủ của mình đến nơi rồi.
Cẩn thận, hết sức cẩn thận.
Kiếm Khí Sở Chỉ cố gắng quan sát xung quanh, quan sát hành động của Quân Mạc Tiếu, thấy Quân Mạc Tiếu dường như không mấy hứng thú với đám quái quanh đó, cũng chả chủ động lại gần, nhất thời Kiếm Khí Sở Chỉ không đoán được đối phương đang nghĩ gì. Rốt cuộc tay Diệp Thu này muốn sao?
Kiếm Khí Sở Chỉ nhìn về cuối con đường, đám anh em nhà mình đang đến cứu viện. Thẳng thắn mà nói thì Kiếm Khí Sở Chỉ không hy vọng với lèo tèo vài mống người có thể hạ được Quân Mạc Tiếu, gã chỉ cần thêm người để tình hình thêm hỗn loạn, tạo thêm điều kiện cho gã thoát thân.
Đang mải nghĩ, bỗng dưng thấy trên nóc nhà đối diện loáng thoáng bóng người, là chuyên gia đạn dược bị Tô Mộc Tranh hất tung lên lúc nãy đang lén lút bò lại đây. Xem ra là đến để giúp gã.
Tay cầm một quả lựu đạn, đến gần, lẳng lặng ném lựu đạn về phía lưng Quân Mạc Tiếu.
Kiếm Khí Sở Chỉ căng thẳng muốn chớt. Dường như Quân Mạc Tiếu vẫn không hề hay biết, nếu lựu đạn nổ chắn tầm nhìn, gã lại thêm mấy phần cơ may đào tẩu.
Lựu đạn bay thành đường vòng cung, chỉ cần rơi xuống đất là sẽ nổ tung. Ai ngờ đúng lúc đó, Quân Mạc Tiếu bỗng dưng xoay người, gần như đồng thời vung kiếm. Kiếm lóe lên, quả lựu đạn đang bay giữa trời bị bổ trúng, phát nổ tức thì.
Kiếm Khí Sở Chỉ còn đang tiếc nuối, đã thấy ánh kiếm vừa biến mất, Quân Mạc Tiếu giơ vũ khí trong tay lên, ánh lửa bắn ra từ họng súng.
Trên nóc nhà đối diện, chuyên gia đạn dược không hề phản ứng, còn đang hí hoáy lắp đạn chuẩn bị tấn công tiếp. Kiếm Khí Sở Chỉ muốn nhắc nhưng quá muộn. Quân Mạc Tiếu bắn ra là Pháo Chống Tăng, đến khi chuyên gia đạn dược phát hiện ra thì đã không thể né tránh, pháo nổ tung thành cột khí, hất văng hắn ta gã sõng soài ra đất lần thứ hai.
Kiếm Khí Sở Chỉ thẫn thờ nhìn trân trối, suy cho cùng gã là một kẻ rất sành sỏi, chỉ bằng tất cả những gì vừa diễn ra trong chớp mắt đó, đã bao gồm biết bao kỹ thuật siêu cao thủ.
Quân Mạc Tiếu dùng một kiếm phá lựu đạn đang bay, có thể đảm bảo xác suất thành công cho hành động tinh vi đó không có bao nhiêu người. Tiếp đến là Pháo Chống Tăng, dùng chính khói mù của lựu đạn để che dấu tầm nhìn. Nên chỉ có Kiếm Khí Sở Chỉ đứng bên này là thấy rõ, mà chuyên gia đạn dược bên kia hoàn toàn không hay biết gì. Với chuyên gia đạn dược, hành động bắn súng của Quân Mạc Tiếu đã hoàn toàn bị quả lựu đạn nổ kia che lấp. Cho tới khi quả pháo xuất hiện, hắn ta mới không kịp trở tay.
Chi tiết nhỏ đó, muốn lợi dụng đâu phải chuyện dễ dàng.
Phải nắm rất rõ vị trí và tầm nhìn của đối thủ, hiểu biết lựu đạn nổ sẽ gây hiệu ứng gì, tốc độ tay cực nhanh mới có thể hoàn thành thao tác bắn Pháo Chống Tăng giữa lúc lựu đạn nổ tung…
Một lần nữa, Kiếm Khí Sở Chỉ dứt khoát quay đầu bỏ chạy, càng lão luyện càng ý thức được hắn ta đáng sợ cỡ nào. Kiếm Khí Sở Chỉ ý thức được nên gã mới không trông cậy vào ai có thể ngăn cản được Quân Mạc Tiếu. Chạy hay chết, để vận may quyết định.
Kiếm Khí Sở Chỉ không chuyển góc nhìn ra sau nữa, không hề. Gã chạy, cắm đầu cắm cổ chạy về trước, không quan tâm sau lưng có gì, không muốn xem Quân Mạc Tiếu cách mình bao nhiêu, có lùa thêm tiểu quái đến nữa không, gã chỉ chạy, chỉ có đâm thẳng mới là cơ hội thoát thân duy nhất.
Tiếng súng vang.
Kiếm Khí Sở Chỉ không ngoái đầu, chỉ khẽ đổi hướng, có tránh được không, xem ý trời.
Tiếng súng lại vang.
Kiếm Khí Sở Chỉ vẹo người né, vẫn không hề ngoái lại.
Tiếng súng vẫn vang đều, Kiếm Khí Sở Chỉ vẫn vặn vẹo chạy trốn, máu không giảm xuống, gã không bị bắn trúng. Kiếm Khí Sở Chỉ chợt dấy lên hy vọng, chẳng lẽ chính vào bước ngoặt cuộc đời này gã lại bùng nổ tiềm năng gì chăng? Là khả năng tránh đạn siêu quần ư?
Đoàng đoàng đoàng đoàng.
Trong tiếng súng không ngừng, Kiếm Khí Sở Chỉ cảm giác gã chạy cứ phiêu như lăng ba vi bộ.
Đùng.
Lại thêm tiếng súng, Kiếm Khí Sở Chỉ lại vặn eo, sinh mệnh vẫn y nguyên.
Kiếm Khí Sở Chỉ tự thẩm mình đẹp giai vờ lờ, sau đó, trong góc tầm nhìn, gã thấy có gì đó đang đồng hành cùng gã.
Kệ mẹ nó, chạy cái đã.
Kiếm Khí Sở Chỉ không muốn lãng phí chút thời gian nào. Lại một tiếng súng vang, nơi góc tầm nhìn như lóe lên ánh lửa.
Cho tới khi nó xuất hiện rõ mồn một trong tầm nhìn của Kiếm Khí Sở Chỉ, rõ ràng là Quân Mạc Tiếu chứ ai, mặt đối mặt, nhưng là đi ngược, bởi vì, hắn dùng Phi Súng.
Kiếm Khí Sở Chỉ khóc tiếng mán.
Thì ra người ta dùng Phi Súng để đuổi theo gã, vậy mà gã còn nghe tiếng đoán vị trí mà vặn vẹo hết cả người, nhất định là giống tâm thần lắm?
“Chú em lắc đẹp lắm.” Kiếm Khí Sở Chỉ nghe thấy có người khen mình.
Gã đã chuẩn bị rút kiếm, dù đối thủ là ai, đáng gờm cỡ nào, gã cũng không muốn chịu thua như vậy, thà liều mình chống cự, thế mới ra dáng đàn ông.
Kiếm Chỉ Sở Chỉ nhìn chằm chằm Quân Mạc Tiếu đã hiện rõ trong tầm nhìn của mình.
Đùng.
Lại một ngọn lửa bùng ra.
Kiếm Khí Sở Chỉ đã thành phản xạ, nghe thấy tiếng súng là tự giác lắc eo…
Kết quả, phát súng vẫn không hướng về gã.
“Nghiện rồi à.” đối phương như cười nói, Kiếm Khí Sở Chỉ vừa xấu hổ vừa giận, rút kiếm xông lên, chủ động tấn công Quân Mạc Tiếu. Đại thần thì sao? Chết cũng đều rớt 10% kinh nghiệm, bố liều với mày.
“Xem đây” Kiếm Khí Sở Chỉ rống lên.
Kết quả một kiếm này bị Quân Mạc Tiếu dễ dàng tránh được.
“Đối thủ ở đâu cũng không biết, chú em thất bại quá.” Diệp Tu cười bảo.
Kiếm Khí Sở Chỉ giật thót, vừa nãy gã quá chú tâm nghe tiếng súng, giờ mới đột nhiên phát giác, còn có tiếng bước chân chạy rất nhanh đã xuất hiện rõ gần mình…
“Đây là?” Kiếm Khí Sở Chỉ vội vàng chuyển góc nhìn ra sau.
Một mũi nhọn đỏ vọt đến trước mặt gã, ID trên đỉnh đầu đối phương là: Hàn Yên Nhu.