Chương 1: Thế giới đại biến
"Mạc Phàm, sáu điểm!!"
Theo tiếng điểm danh của thầy giáo dạy Toán Đặng Vĩnh Xuyên, cả lớp ồ lên cười ầm. Hầu hết mọi người đều quay sang nhìn thiếu niên tóc ngắn đen ngồi cuối lớp – chính là Mạc Phàm, kẻ đạt được số điểm kỳ lạ với con số đơn vị bé xíu.
"Mạc Phàm, ngươi nên học tập theo Mục Bạch, bài thi khó như vậy mà cậu ấy vẫn đạt 96 điểm. Ngươi sao lại chỉ được có từng ấy điểm lẻ, thật không thể hiểu nổi! Đừng phụ lòng cái tên của ngươi!" Đặng Vĩnh Xuyên thở dài nói.
Sao lớp mình lại có học sinh kì quặc thế này? Rõ ràng lúc nhập học cậu ta đứng đầu lớp, lên cấp ba lại sa sút không phanh, điểm thi thảm hại, kéo điểm trung bình của cả lớp xuống thảm thương.
"Thưa thầy, cậu ấy rất xứng đáng với cái tên của mình, Mạc Phàm – Mạc Phàm, chính là không tầm thường mà, lại còn thấp hơn cả mức trung bình mấy bậc, sắp thành cặn bã rồi." Học sinh tên Mục Bạch nói.
"Ha ha ha ha ha ~~~~"
"Đúng thế!"
"Không hổ là Mục Bạch, chửi người mà không cần thô tục, quả thật không tầm thường, đúng là cặn bã!"
Cả lớp cười ầm ĩ, mãi đến khi Đặng Vĩnh Xuyên bắt đầu giảng bài mới tạm lắng.
…
"Tên Mục Bạch ghê tởm thật, cứ tưởng mình đẹp trai, giỏi giang, biết âm nhạc là rất oai a!" Quan Cốc, cậu bạn mặt than đen ngồi cạnh Mạc Phàm, nói.
"Chỉ là một thằng nhóc ngây thơ mà thôi." Mạc Phàm khinh thường đáp.
"Tan học đi đánh game chứ?"
"Có việc, không đi."
"Lại đi giúp lão Doanh ở sau núi à? Cái nhà tranh dột nát đó chỉ có mình cậu dám đến thôi. À đúng rồi, tớ mượn cậu một quyển tiểu thuyết huyền huyễn, ma huyễn xem được không?"
"Để trong cặp sách tớ đây. Nhưng mà cậu nên ít đọc loại tiểu thuyết này đi, dễ bị tẩu hỏa nhập ma lắm." Mạc Phàm nói.
…
Với học sinh, tiếng chuông tan học luôn là tiếng chuông đẹp nhất. Kết thúc một ngày học tập khô khan, Mạc Phàm ngáp một cái, đeo cặp sách đi ra sau núi.
Sau núi là cửa sau của trường, hầu như không ai đi. Quan Cốc nói lão Doanh là bảo vệ cửa sau trường học, trường học vừa muốn đảm bảo an toàn cho học sinh, lại không muốn học sinh nội trú chạy ra ngoài quán internet cả đêm, nên mới để lão Doanh trông coi ở đó.
Ông già ấy không người thân thích, qua đời cũng chẳng ai hỏi han, nhà trường lo liệu hậu sự cho ông ta qua loa cho xong.
Mạc Phàm rất quen với lão Doanh, trước khi mất, ông ấy bảo để lại vài thứ cho Mạc Phàm. Đến hôm nay Mạc Phàm mới nhớ ra lòng tốt của ông cụ, nên đến thăm nhà tranh của ông ấy.
Lão Doanh luôn nói mình là người kế thừa của một nhân vật rất… "trâu bò" nào đó trong lịch sử, trong tay có một chiếc nhẫn cổ năm nghìn năm…
Mạc Phàm thấy chiếc nhẫn đó, đen sì, chẳng giống đồ cổ gì cả. Quan trọng hơn, Mạc Phàm đã từng đem nhẫn đi giám định, chủ cửa hàng thiếu kiên nhẫn đuổi cậu ta ra ngoài, nói nhẫn đồng đốt than ra cũng chẳng ai thèm coi là đồ cổ, huống chi bán lấy lời. Vì thế, Mạc Phàm không còn tin những lời khoác lác của lão Doanh nữa.
Lòng tốt của ông cụ trước khi mất, Mạc Phàm xem như kỉ niệm mà nhận lấy.
Lão Doanh là một ông bảo vệ phóng khoáng, đối với sự sống chết xem rất nhẹ nhàng. Mạc Phàm cũng mong ông ấy đi tốt, chết đi cũng chẳng sao, server này không sống được nữa thì sang server mới lập nhân vật mới chơi tiếp thôi?
"Ngươi có tin không, trong thế giới khoa học này, lại có một thế giới phép thuật, ở đó, mọi thứ không phải là khoa học mà là ma pháp…"
Đây là câu cửa miệng của lão Doanh thường nói với Mạc Phàm, nên sau khi thấy ông ấy mất, Mạc Phàm cũng tin ông ấy đã sang server khác chơi game, vui vẻ lắm.
Nhẫn rất dễ tìm, trong hộp gỗ dưới giường tre.
Mạc Phàm mở hộp ra, mơ hồ cảm thấy có một luồng khí tức kì lạ tỏa ra từ trong hộp, nhưng Mạc Phàm năm mười sáu tuổi, làm sao tin trên đời này có võ công, càng không tin lời giải thích của lão Doanh là đeo nhẫn này luyện võ công có thể cứu rỗi vũ trụ.
Chiếc nhẫn đen sì rất bình thường, nếu phải nói đặc biệt thì chỉ là bên trong có tám lỗ nhỏ xíu, thợ thủ công bình thường cũng làm được.
Chiếc nhẫn lạnh lẽo, khi Mạc Phàm đeo vào lập tức cảm thấy lạnh thấu xương, giữa mùa hè mà lại run cầm cập, có chút kì lạ!
"Kì lạ cái gì chứ!" Suy nghĩ một lúc, Mạc Phàm bác bỏ ý nghĩ ngớ ngẩn đó.
Tối nay còn phải đi làm, cơn buồn ngủ kéo đến, Mạc Phàm dọn dẹp chiếu tre nằm xuống, ngủ một giấc đã, 10 giờ phải đi làm nhân viên bán hàng ở siêu thị 24/7, làm đến tận 6 giờ sáng.
…
Cơn buồn ngủ rất nặng, Mạc Phàm ngủ thiếp đi ngay.
Ánh chiều tà từ khe núi chiếu xuống một vệt sáng đỏ như máu, nhuộm đỏ cả cánh rừng sau núi, cả căn nhà tranh nhỏ bé. Giống như cánh cửa trong bóng tối đang từ từ khép lại, ánh sáng chiếu vào bóng tối dần thu lại, khi mặt trời hoàn toàn lặn xuống phía sau ngọn núi, cả vùng sau núi như bị một tầng sắc thái kì lạ bao phủ.
Nhìn từ xa, vùng này như hư vô, cảnh tượng mờ ảo trong nước, ảo ảnh dưới ánh chiều tà!
Thiếu niên ngủ say trong nhà tranh vẫn cứ ngáy khò khò, không hay biết chiếc nhẫn trên ngón tay cậu ấy lại phát ra tiếng ù ù chói tai, như đáp lại tiếng gọi của ảo ảnh chiếu rọi vào thế giới thực.
"Ù ~~~~~~~~~~~~~~~~~"
Nó rung động, cả không gian cũng rung động theo!
Trường Trung học Thủy Nam nằm ở phía nam thành phố, trên núi Cao Long thuộc thành phố Hạ.
Thành phố lên đèn sáng rực, đường phố, cửa hàng, cao ốc, khắp Đại Hạ ánh sáng lấp lánh, người già đi dạo buổi chiều, các bà ở quảng trường tập thể dục, trẻ em chơi đùa trong ngõ hẻm, các cặp tình nhân hẹn hò ở công viên…
Buổi tối không hề mang lại bất kì lo lắng hay sợ hãi nào, mọi người tận hưởng sự nhàn nhã sau giờ tan học, tan làm, ăn tối xong, thư thái, nhưng nếu ai để ý đến vị trí Trường Trung học Thủy Nam ở sườn núi phía nam thì sẽ phát hiện ánh đèn trường học vốn phải sáng lên, không biết từ lúc nào lại bị bao phủ trong một tầng sương mù!
Không gian vốn tĩnh lặng như mặt nước, lúc này thời không trống rỗng bỗng xuất hiện một xoáy như muốn nuốt chửng mọi thứ, càng lúc càng mạnh mẽ mà lại lặng lẽ không một tiếng động!
Vừa là thành phố yên bình, đèn đuốc rực rỡ!
Vừa là xoáy đen nuốt trọn nửa sườn núi!
Phía nam thành phố này, trong đêm hè tạo nên một khung cảnh vô cùng kinh ngạc!!!
Sự biến đổi không gian thời gian này bắt nguồn từ khoảng trống không thể giải thích bằng khoa học kia.
Trung tâm của khoảng trống thời không đó chính là căn nhà tranh sau núi…
Xoáy khổng lồ bỗng nhiên tan biến, rồi biến mất như mây khói, phảng phất như chưa từng xảy ra.
Một ai đó đang say giấc ngủ, vẫn đang nằm mơ đẹp, không hay biết tất cả đã có thay đổi lớn lao, rơi vào một thế giới song song khác.
… …
Mưa mang đến cho ngày hè chói chang một cơn lạnh mạnh mẽ, đè bẹp sự nóng nực kiêu ngạo.
Sáng sớm không khí trong lành, cửa trường học, hàng bánh bao nóng hổi tỏa mùi thơm hấp dẫn, những chiếc bánh quẩy vàng rụm càng làm người ta thèm thuồng.
"Thất thúc, một cốc sữa đậu nành và bánh quẩy." Một thiếu niên tóc tai bù xù ngồi xuống ghế đá, nói với ông lão bán bánh quẩy.
"Được rồi." Ông lão nhanh nhẹn, cố ý cho đầy ắp, cười tươi rói, "Mạc Phàm à, sắp thi tuyển sinh ma pháp rồi đấy, phải cố gắng thi đậu vào Đại học Ma Pháp sư, tranh vinh quang cho gia tộc mình nhé."
Mạc Phàm ngạc nhiên nhìn Thất thúc bán đồ ăn sáng ở cổng trường, suy nghĩ một chút, chắc mình nghe nhầm, liền gật đầu ăn tiếp.
Hôm qua ngủ say đến hoa mắt chóng mặt, cảm giác như trải qua hàng trăm năm, tỉnh dậy như cách một đời, không biết Đông Tây Nam Bắc, chẳng phân biệt được sáng trưa.
Mạc Phàm ăn như hổ đói, cầm nửa chiếc bánh rán định ăn thì bỗng cảm thấy bên cạnh nặng trịch, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, đầu hói nửa chừng ngồi xuống cạnh cậu, người tỏa ra mùi khói thuốc.
"Mạc Phàm, ăn sáng nhé." Người đàn ông đầu hói cười chào Mạc Phàm.
"Thầy Hồ, chào buổi sáng, chào buổi sáng." Mạc Phàm vội vàng chào lại.
Đây là Hồ Đoạn Trường nổi tiếng của năm đoàn, ngày nào cũng mặc vest không vừa vặn, cái trán bóng loáng.
"Tớ không đeo đồng hồ, mấy giờ rồi?" Hồ Đoạn Trường lộ ra hàm răng vàng hỏi.
Mạc Phàm lấy chiếc Nokia cũ kĩ ra xem: "Còn 15 phút nữa chuông reo."
"Chết rồi, không kịp, tớ còn chưa làm xong bài thuyết trình về lý luận ma pháp, không kịp ăn sáng…" Hồ Đoạn Trường vội đứng dậy, suýt nữa làm Mạc Phàm mất thăng bằng ngã xuống.
"Lão bản, sữa đậu nành không cần… Đi đến văn phòng chậm quá, thôi, hao phí chút ma lực cũng chẳng sao." Hồ Đoạn Trường lẩm bẩm.
Mạc Phàm lại rơi vào sương mù, cảm giác như Hồ Đoạn Trường đang nói tiếng nước ngoài.
Vừa định cho là mình nghe nhầm thì bỗng gian hàng sữa đậu nành lay động kì lạ, như có luồng khí áp nào đó từ gian hàng tuôn ra…
Gió mạnh thổi tới, làm rối tung tóc Mạc Phàm, vạt áo phấp phới.
"Phong Quyết • Tốc độ!"
Hồ Đoạn Trường bỗng lẩm bẩm, rồi thấy chiếc vest không vừa vặn của ông ta rung động không tên, như có gió lớn thổi vào.
Cà vạt bay phần phật, ống quần đung đưa, Mạc Phàm kinh hãi, trời ạ, sáng sớm gió mạnh thế này, lại còn thổi mạnh vào người Hồ Đoạn Trường nữa chứ.
"Xèo ~~~~"
Một vệt sáng xanh xẹt qua, Mạc Phàm thoáng thấy quanh người Hồ Đoạn Trường hiện ra một quỹ đạo ánh sáng rực rỡ, quỹ đạo ánh sáng đó lóe lên rồi biến mất.
"Mạc Phàm, thầy đi trước nhé, con phải học hành chăm chỉ đấy." Hồ Đoạn Trường quay đầu, cười lộ hàm răng vàng với Mạc Phàm.
Mạc Phàm ngơ ngác, chưa kịp phản ứng thì nghe thấy tiếng "Vèo"!
Hồ Đoạn Trường mập mạp, đầu hói, mặc vest không vừa vặn như được bật chế độ hack, theo quỹ đạo gió mạnh vừa rồi cuốn lên bụi mù, lao nhanh về phía trường học!!
Trong quá trình chạy nhanh chóng mặt đó, học sinh mặc đồng phục đi bộ như đứng yên, để Hồ Đoạn Trường chạy qua lại giữa họ, chỉ để lại một vệt bụi mù ngơ ngác…
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Mạc Phàm còn cảm giác răng vàng của Đoạn Trường in ngay trước mặt mình, nhưng lúc này ông ta đã biến mất ở sâu trong cổng trường.
Vẫn còn văng vẳng bên tai câu nói "Con phải học hành chăm chỉ đấy", người thì không thấy đâu, nửa chiếc bánh quẩy vụn còn trong miệng nhai, động tác nhai bỗng dừng lại, còn nửa chiếc bánh quẩy kia rơi xuống từ tay Mạc Phàm!!!
Hồ Đoạn Trường, ông là truyền nhân của Đoàn Dự à, tuyệt học Lăng Ba Vi Bộ cũng dùng ra luôn? ?? ?
…
"Đây là ảo giác, nhất định là ảo giác." Lâu lắm Mạc Phàm mới dụi mắt.
Chắc tối qua ngủ không ngon, bị căng thẳng thần kinh, nếu không làm sao lại thấy cảnh tượng kì lạ thế này.
Nhanh chóng ăn xong điểm tâm, đến lớp để lấy lại tinh thần, trời ơi, đây là chuyện gì vậy, thầy Hồ lại biết Lăng Ba Vi Bộ?
Đến lớp, để xua tan ảo giác vừa rồi, cậu ta chẳng nói chẳng rằng nằm ngủ luôn.
Bên tai truyền đến tiếng thì thầm của hai học sinh giỏi ngồi trước mặt:
"Chỉ còn một tháng nữa thôi, nếu không đỗ vào trường cấp ba tốt thì sao bây giờ?"
"Cậu giỏi lắm mà, nhất định đỗ vào trường Trung học Ma pháp Thiên Lan."
"Không có đâu, cậu mới giỏi, điểm lý thuyết cao quá, hầu hết yêu ma xuất hiện cậu đều nhận ra được, lại còn biết điểm yếu của chúng nữa."
Mạc Phàm nhướng mày, đây không phải lần đầu cậu nghe đến khái niệm ma pháp, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, hay là cậu lại bị ảo giác, nghe nhầm?
Tớ không dùng thuốc, không hút thuốc lá nhé!
Thôi, chắc là ngủ không ngon thôi.
Mạc Phàm bỏ qua cuộc đối thoại của hai đứa bạn “bệnh” kia, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nhiều năm học hành đã giúp Mạc Phàm rèn luyện được kĩ năng ngủ gật trên bàn học một cách chuyên nghiệp.
…
"Các em hãy mở sách giáo khoa ra, hôm nay chúng ta tiếp tục học về những nguyên lý cơ bản của phép phóng thích ma pháp, thầy đã nói với các em rồi, để thực hiện được phép ma pháp cấp thấp nhất cũng phải liên kết Tinh Tử ma pháp với Tinh Tử trong Tinh Trần của các em, như vậy mới tạo ra được quỹ đạo năng lượng, sức mạnh ma pháp mới có thể truyền đi, thầy đã nói với các em nhiều lần rồi, đây cũng là điểm trọng tâm của bài thi." Thầy giáo dạy toán Tô Thanh Chí vẫn giữ giọng điệu trầm bổng quen thuộc.
Mạc Phàm trước giờ vẫn luôn ngủ gật theo tiếng giảng bài của thầy, nhưng khi cậu lại một lần nữa nghe thấy "phóng thích ma pháp, Tinh Tử", cậu ta lập tức tỉnh giấc.
"Mạc Phàm, chú ý nghe giảng, chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là thi rồi, con còn cứ làm biếng thế này!" Tô Thanh Chí liếc thấy Mạc Phàm, liền quát lớn.
Cả lớp học sinh đều quay lại nhìn, rồi lại thầm cười, cười nhạo cậu học sinh kém đã trở thành niềm vui của cả lớp.
"Mở sách giáo khoa của con ra cho thầy." Tô Thanh Chí nói tiếp.
Mạc Phàm bất đắc dĩ, mở sách giáo khoa của mình ra…
"Chết tiệt, đây là cái quái gì thế này??" Mạc Phàm suýt nữa chửi ầm lên.
Những hình học, hàm số, công thức trong sách toán học đã biến mất, thay vào đó là những quỹ đạo, hình vẽ, và đường nối trông như sao băng xẹt qua, tạo thành… trông như… trông như… một pháp trận!!!
Mạc Phàm cố gắng kìm nén sự kinh ngạc, rồi dần hiểu ra điều gì đó.
Đợi khi thầy giáo dạy toán không còn để ý đến mình nữa, Mạc Phàm đá vào chân Quan Cốc ngồi cạnh: "Cậu làm phải không, đổi sách của tớ thành thứ gì thế này, trả sách toán của tớ lại ngay."
"Anh ơi, sách toán là cái gì chứ?" Quan Cốc mặt than đen oan ức, cậu ta không đụng đến ai cả.
"Cậu xem đây là cái gì, mau trả sách lại cho tớ." Mạc Phàm chỉ vào những quỹ đạo, pháp đồ, kí hiệu kì lạ trong sách.
"Anh Mạc Phàm, đây là sách giáo khoa môn ma pháp mà. Sách toán là cái gì, anh thức đêm đọc tiểu thuyết khoa học rồi à, lại còn nói tớ đọc tiểu thuyết khoa học bị tẩu hỏa nhập ma, anh cũng vậy đấy." Quan Cốc mặt tối sầm lại.
Mạc Phàm nghe Quan Cốc phản bác, suýt nữa thì ngã ngửa ra.
Đây là chuyện gì đang xảy ra thế này.
"Cậu đừng có nói linh tinh." Mạc Phàm nổi giận. Thằng này giả vờ rất giống, tớ có bị điên mới tin cậu đấy.
"Anh à, anh bị tiểu thuyết làm cho điên rồi đấy, chúng ta đang ở thế giới phép thuật mà, toán học là cái thứ gì mơ hồ huyền bí thế này, lẽ nào anh không biết tớ học lý thuyết ma pháp nhàm chán đến thế nào, Hệ Nguyên Tố, khóa Yêu Ma, từ lâu tớ đã bỏ học toán học, ngữ văn để học những thứ thú vị rồi." Quan Cốc nói với Mạc Phàm một cách nghiêm túc.
Mạc Phàm nhìn vẻ mặt của Quan Cốc, khi thằng này nói ra những lời lật trời sụp đất kia mà không hề lộ ra một chút sơ hở nào, cứ như là chuyện thật vậy.
Cậu bạn ngồi cùng bàn bị điên rồi, không chỉ điên mà còn muốn lây cho tớ bị điên nữa!
Học lý thuyết ma pháp, Hệ Nguyên Tố, khóa Yêu Ma… nhàm chán như thế…
Ha ha! Cậu nói được đấy!
"Anh không tin à, tự anh nghe thầy nói xem sao." Quan Cốc thấy vẻ mặt khác thường của Mạc Phàm, bình thản nói.
Mạc Phàm lúc này mới cẩn thận nghe thầy giáo dạy toán Tô Thanh Chí giảng, nhưng một loạt từ ngữ như lửa, một loạt từ ngữ mà Mạc Phàm hoàn toàn không hiểu, làm cậu ta cảm thấy khó chịu vô cùng.
Tô Thanh Chí không hề nhắc đến "hàm số, công thức" mà Mạc Phàm quen thuộc, mà lại nói đi nói lại về "quỹ đạo, hình vẽ", thậm chí còn nhắc đến những thứ như "hệ hỏa, hệ băng, hệ thủy".
"Điên rồi, tất cả đều điên rồi."
Mạc Phàm rất kiên định, hắn không tin những lời đó. Tiết học sau là tiết Văn mình thích nhất, tiết của thầy Tần – người thầy xinh đẹp, gợi cảm, chững chạc, dịu dàng, với mái tóc bồng bềnh và thân hình đầy đặn. Thầy Tần nhất định sẽ không dùng chuyện hoang đường đó để lừa mình!
...
Sau tiết Toán khó hiểu, không lâu sau, thầy Tần với dáng người thon thả trong bộ váy công sở đen bước vào lớp. Nàng mỉm cười như thường lệ, lập tức chiếu sáng cả lớp, các bạn nam học sinh liền trở nên như những đứa trẻ mẫu giáo, hào hứng chào thầy.
"Chào các em, hôm nay chúng ta sẽ học về lợi và hại của hắc ma pháp. Các em đều biết hắc ma pháp chia làm ba hệ: Vong Linh hệ, Nguyền Rủa hệ và Ám Ảnh hệ. Vậy ba hệ ma pháp này khác nhau thế nào...?" Thầy Tần nói liên tục, giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe.
Mạc Phàm thường rất say mê nghe giảng, nhưng hôm nay, sau khi nghe câu đó, mặt hắn như thể vừa ăn phải ruồi chết. Tên bạn bàn suốt ngày ngơ ngẩn bên cạnh liền làm vẻ mặt "Thấy chưa, tao nói đúng mà".
Đồ phá hoại, mày đúng thì tao bị điên rồi!
Không thể được!!
Mạc Phàm cuối cùng không nhịn được, đứng phắt dậy khỏi ghế băng.
"Thầy Tần, chúng ta không phải đang học Văn sao?" Mạc Phàm chất vấn.
Bạn bàn Quan Cốc thấy Mạc Phàm đứng dậy định chất vấn, định kéo lại nhưng không được, nghe xong lời hắn nói thì liền làm động tác "Ôi trời ơi" và đập trán.
Lời vừa dứt, cả lớp vốn yên tĩnh bỗng nhiên cười vang. Hơn bốn mươi học sinh cười ngả nghiêng, đặc biệt là Mục Bạch, hắn cười đến sắp khóc.
Thầy Tần không cười, nàng chỉ đẩy nhẹ cặp kính gọng vàng, giữ nụ cười và nhìn Mạc Phàm bằng đôi mắt trong veo như mắt mèo, nghiêm túc nói: "Mạc Phàm, con nói Văn là khoa học hả? Khoa học ở đây không tồn tại. Con không nên mê muội những thứ không thực tế đó, mà nên chăm chỉ học ma pháp, trở thành một pháp sư hữu ích cho xã hội, được không?"
Con có thể tưởng tượng, một thầy giáo Văn chân thành, nghiêm túc nói những lời đó thì vẻ mặt của cậu thiếu niên đó sẽ như thế nào không????
Trời ơi, giết ta đi!!!
...
Ồ, không đúng, lời thầy Tần nói sao lại giống lời ông Doanh đã khuất thế?
Chẳng lẽ, thực sự có thế giới ma pháp, và ta đã rơi vào thế giới đó? ?
...
...
Mạc Phàm tưởng đó là mơ, nhưng tiếc là, mấy ngày liền như vậy. Hơn nữa, ý thức tỉnh táo của hắn cũng tự nói với mình, đây không phải mơ.
Sáng sớm ngày thứ tư, hắn lại mơ màng ăn bánh quẩy ở nhà cậu Thất. Hai nam sinh bên cạnh đang bàn tán về ma cụ. Ma cụ là gì Mạc Phàm không rõ, nghe giọng điệu của họ thì rất lợi hại, lại rất đắt, ngang bằng một chiếc xe.
"Mạc Phàm, sao không có tinh thần thế? Không thì thúc mua cho con cái gì bổ dưỡng, sắp đến kì thi lớn rồi, có thức tỉnh thành pháp sư được hay không cứ xem kì thi này..." Cậu Thất bán bánh quẩy quan tâm nói.
Mạc Phàm tự động cho rằng cậu Thất đang hỏi về thành tích học tập của mình.
"Ào ào ào vù vù ~~~~~~~~~~~~~~"
Một cơn gió kỳ dị thổi vào quán nhỏ, cuốn lên bụi bặm sắp làm bẩn sữa đậu nành của Mạc Phàm. Mạc Phàm nhanh chóng uống hết sữa đậu nành, cả người mệt mỏi.
Gió càng lúc càng mạnh, Mạc Phàm thậm chí cảm nhận được một áp lực kỳ lạ xoắn ốc từ từ đè xuống...
Cỏ khô bay múa, cát đá trên đường bay tứ tung, các nữ sinh che váy và kêu sợ hãi.
Mạc Phàm đã quen rồi, chắc lại là thầy nào đó dùng phép "Phong quỹ", dù lần này động tĩnh hơi lớn.
"Trời ơi, cái gì thế kia??"
"Má ơi, đẹp trai quá!"
"Cánh kìa, người đó có cánh, siêu ngầu, giống hệt trong video mình xem!!"
"Phong Dực, trời ơi, mình lại được tận mắt chứng kiến phép thuật cấp cao hệ Phong – Phong Dực!"
Xung quanh ồn ào vì kinh ngạc, khiến Mạc Phàm không thể nào ăn ngon miệng.
Mạc Phàm giả vờ không ngạc nhiên rồi ngẩng đầu, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, hắn như bị sét đánh, đứng sững sờ tại chỗ, đôi mắt híp lại lập tức mở to và không thể rời mắt!
Bầu trời xanh thẳm, một góc sân trường, tán cây đung đưa, cột cờ lay động... Một nam tử mặc áo choàng trắng bạc như tiên từ xa bay đến, vẽ nên một đường cung tuyệt đẹp trên bầu trời!!!
Khi ở lớp học nhàm chán, Mạc Phàm thường nhìn mây, trời, cây, cột cờ và những chú chim tự do bay lượn, nhưng hắn chưa từng nghĩ có người có thể mọc cánh và bay như vậy!
Chỉ có trong phim mới có cảnh này, vậy mà lại hiện ra trước mắt mình một cách chân thực như vậy!!!
"Phong... Phong... Phong Dực!" Mạc Phàm nhìn chằm chằm nam tử mặc áo choàng bạc bay trên trời, không tự chủ được đọc tên phép thuật đó.
Khác với "Phong quỹ" trước đó, Mạc Phàm trong sự kinh ngạc cảm nhận được điều gì đó mãnh liệt đang bùng nổ trong lòng, đang phá vỡ những suy nghĩ khát khao muốn bứt phá của mình!
Đúng vậy, mấy ngày nay hắn cứ mơ mơ màng màng không thể chấp nhận những thay đổi này, chỉ đến bây giờ hắn mới nhận ra những thay đổi này lại khiến tim đập mạnh như vậy, cứ như tình yêu sét đánh!
Sau khi sự kinh ngạc qua đi, Mạc Phàm tự nhủ:
Dù đây là mơ, cũng phải đợi đến khi ta học được "Phong Dực" và tự do bay trên trời rồi mới tỉnh lại!
...
Thời gian của Mạc Phàm rất ngắn ngủi. Tính theo thời gian ở thế giới cũ, kì thi tốt nghiệp chín năm bắt buộc chỉ còn hai mươi ngày nữa.
Trong hai mươi ngày đó, Mạc Phàm chỉ làm rõ vài điểm mấu chốt: Chương trình học gồm:
* Ma pháp cơ sở lý luận – theo chương trình học thì là Văn
* Ma pháp tinh quỹ – chắc là Hình học
* Yêu ma khóa – chắc là Sinh học
* Ma khí ma cụ khóa – chắc là Vật lý
* Vật liệu khóa – chắc là Hóa học
* Ma pháp lịch sử và ma pháp địa lý thì không cần giải thích thêm.
Đương nhiên, Mạc Phàm còn biết được một thông tin quan trọng nhất. Hầu hết học sinh đều chưa thể sử dụng phép thuật, vì chín năm học bắt buộc chỉ học lý thuyết, khái niệm, năng lực và kiến thức. Giống như học sinh trung học ở thế giới cũ tốt nghiệp rồi vẫn không có kỹ năng sống.
Điều này đối với Mạc Phàm là tin tốt, vì hắn không biết gì về thế giới phép thuật này, hầu hết mọi thứ đều phải học lại từ đầu.
Còn việc chuyển từ học sinh ma pháp thành pháp sư thực thụ thì mấu chốt nhất là "Thức tỉnh ma pháp".
"Thức tỉnh ma pháp" giống như một nghi lễ khai sáng, ở trường cao trung ma pháp, tất cả học sinh sẽ trải qua một lần "rửa phép", tức là thức tỉnh ma pháp!
Mỗi người thức tỉnh hệ khác nhau, Mạc Phàm được bạn bàn Quan Cốc cho biết, đa phần là hệ Nguyên Tố, là những hệ thường học: Phong hệ, Hỏa hệ, Thủy hệ, Quang hệ, Lôi hệ, Băng hệ, Thổ hệ.
Như Mạc Phàm đã thấy "Phong quỹ" và "Phong Dực", hai phép thuật này là phép thuật cấp thấp và cấp cao hệ Phong, một số người ở mười sáu tuổi khi thức tỉnh lần đầu là hệ Phong, chăm chỉ luyện tập thì có thể học được những phép thuật này.
...
Vì thế, muốn trở thành pháp sư có thể bay, trước tiên phải thi đậu vào trường cao trung và được trải nghiệm – thức tỉnh ma pháp!
...
"Mạc Phàm, chẳng lẽ cậu thực sự muốn thi vào trường cao trung ma pháp, đi thức tỉnh thành pháp sư sao?" Quan Cốc mặt đen thui hỏi.
Trong ấn tượng của Quan Cốc, Mạc Phàm là kẻ rất lười học, bỗng dưng chăm chỉ học ma pháp như ăn thuốc kích thích vậy, thật sự kinh người.
Mạc Phàm lười giải thích với bạn học, hắn đã quyết tâm, nhất định phải thi đậu vào trường cao trung ma pháp, nhất định phải có cơ hội thức tỉnh quý giá đó.
"Bây giờ cậu học cũng vô ích, cậu đã bỏ bê bao nhiêu năm rồi, đừng lãng phí thời gian nữa." Quan Cốc khuyên.
Quan Cốc biết rõ Mạc Phàm mới được 6 điểm trong kì thi thử ma pháp gần đây, thấp nhất khối, thành tích đó làm sao thi đậu vào trường cao trung ma pháp được?
Học dốt vẫn là học dốt, cố gắng thế nào cũng vô ích, cứ nhận mệnh đi.
* Học dốt: Ý chỉ những người thường ngày không học hành chăm chỉ, chỉ đến gần kì thi mới bắt đầu học gấp.
"Quan Cốc, thực ra cậu nên học chăm chỉ hơn."
Nghe Quan Cốc lải nhải bên tai, Mạc Phàm hơi không kiên nhẫn.
"Tại sao?" Quan Cốc hỏi.
"Quan Cốc, cậu biết mình xấu trai không?"
"Tao biết mà." Quan Cốc thành thật thừa nhận.
"Ừm, có câu nói cậu nên biết: Người xấu nên... ờm, người xấu nên học ma pháp!" Mạc Phàm nói đầy ẩn ý.
"Cút mẹ mày đi!"
Quan Cốc nói không sai, chỉ hơn hai mươi ngày thì làm sao bù đắp được nhiều năm học hành như vậy, nhất là nội dung kì thi hoàn toàn khác nhau.
Mạc Phàm biết mình không có nhiều hi vọng, hắn học hành không phải để thi đậu, mà là hắn thực sự bị ma pháp hấp dẫn, muốn học, muốn học thật giỏi!
...
...
Thời gian trôi qua rất nhanh, hai mươi ngày thoáng cái đã qua. Mạc Phàm không tỉnh lại từ cái gọi là mơ ma pháp, ngược lại tự tin rằng thế giới này là có thật, đồng thời đón nhận kì thi trung học – kì thi trung học ma pháp!
Ngày thi, ngoài trường đông nghịt người, dù là thi ma pháp hay thi khoa học, phụ huynh vẫn lái xe hơi hay xe ba bánh đến đón con cái, vì mỗi phụ huynh đều biết kì thi này liên quan đến tương lai của con cái họ, là được đón bằng xe hơi hay xe ba bánh.
Ra khỏi trường thi, Mạc Phàm nhìn dòng người đông đúc, trong lòng vẫn thắc mắc "Sao thế giới ma pháp lại có ô tô, xe máy nhỉ?", rồi nhanh chóng quay lại nghĩ về bài thi.
Sau hơn hai mươi ngày học tập chăm chỉ, Mạc Phàm đã có thể hiểu đề thi, còn đáp án có đúng hay không – thôi kệ, vui là được rồi.
"Mạc Phàm, Mạc Phàm..." Trong đám đông, một người đàn ông trung niên mặt vàng hoe giơ tay lên cao gọi Mạc Phàm.
Mạc Phàm nhìn thấy gương mặt quen thuộc, hơi bất ngờ kêu lên: "Ba, sao ba lại đến đây?"
"Đến đón con chứ, thi xong rồi con cũng tốt nghiệp, ba đã tìm được việc cho con làm giao dịch viên ở nội thành, cậu Phong nhà mình sẽ dẫn dắt con, làm vài năm có kinh nghiệm là có thể tự nuôi sống bản thân, may mắn thì tháng nào cũng được bốn, năm nghìn, đi làm sớm cũng tốt." Mạc Gia Hưng cười hiền lành nói.
Thế giới thay đổi, nhưng mình vẫn là học dốt, ba vẫn là ba, Mạc Phàm cảm nhận được tình cảm ruột thịt không gì thay đổi được.
Chuyện làm giao dịch viên Mạc Gia Hưng đã nói với Mạc Phàm, nếu một tháng trước, Mạc Phàm sẽ không do dự mà chọn con đường ba sắp đặt, vì hắn cũng nhất định phải đi con đường đó, bước vào xã hội.
Nhưng bây giờ, hắn không cam lòng.
Xã hội này có ô tô, điện thoại di động, máy tính, tủ lạnh, sản phẩm khoa học kỹ thuật không hề thay đổi vì ma pháp, nếu không phải pháp sư, thì sẽ trở thành công nhân sản xuất những thứ đó. Mẹ kiếp, có khác gì thế giới cũ, tao muốn học ma pháp!!
"Ba, con muốn tiếp tục học." Mạc Phàm im lặng một lúc lâu, rồi nói suy nghĩ của mình với Mạc Gia Hưng.
"Con không phải không thích học ma pháp sao?" Mạc Gia Hưng cau mày, ngạc nhiên hỏi.
"Ây..." Mạc Phàm hơi khó xử, chuyện này giải thích sao đây, trời ơi!
Mạc Gia Hưng nhìn con trai sắp tròn mười sáu, rồi nở nụ cười thật thà: "Không sao, ba cũng không trách con không chăm chỉ học ma pháp, ai cũng có chí riêng."
"Không phải, con thực sự muốn học."
"Con thi đậu được không?" Mạc Gia Hưng hỏi.
"Không được." Mạc Phàm khẳng định trả lời.
Dù thi Văn hay thi ma pháp, Mạc Phàm đều không thể đỗ, điều này không thể nghi ngờ.
"Vậy thì thôi, dù xưa nay có câu: Tất cả đều là hạng thấp, chỉ có pháp sư là cao, nhưng cũng có câu nghề nào cũng có trạng nguyên..." Mạc Gia Hưng tiếp tục nói.
Mạc Phàm nghe xong thì bật cười.
Nhiều thông tin Mạc Phàm phải tự động chuyển đổi, nhưng quá trình đó khiến Mạc Phàm rất bất lực, ví dụ như một hôm thầy lịch sử nói với các bạn học: Tổ sư của Quang hệ ma pháp là "Edison", lúc đó Mạc Phàm trong lòng như có cả nghìn tỷ con mẹ nó đang lao nhanh!
Mạc Gia Hưng vỗ vai Mạc Phàm, định an ủi, rồi nhận ra con trai mình cứ im lặng, biểu hiện không được tự nhiên.
Hiểu con nhất là cha, Mạc Gia Hưng từ từ thu lại nụ cười, giọng nói trầm xuống: "Con nói thật lòng chứ?"
"Vâng, con muốn có cơ hội thức tỉnh đó, dù biết bây giờ hối hận đã muộn, nhưng con thực sự muốn học, muốn trở thành pháp sư." Mạc Phàm thành thật nói.
Mạc Gia Hưng im lặng một lúc.
Mạc Phàm cũng không nói gì.
"Thực sự muốn học?" Mạc Gia Hưng lại hỏi thêm lần nữa.
"Thực sự." Mạc Phàm không chút do dự gật đầu.
Lúc đầu Mạc Phàm cũng tưởng đó là nhất thời xúc động, nhưng hơn một tháng trôi qua, phép thuật Phong Dực vẫn khiến Mạc Phàm sôi sục và xao xuyến, hắn không đùa, hắn thực sự muốn học!
"Vậy cũng tốt, ba sẽ nghĩ cách." Mạc Gia Hưng không nói thêm gì.
"Ba, con đã tìm được việc làm thêm ở trường cao trung ma pháp Thiên Lan, trông giữ thư viện, ngày mai con đi làm." Mạc Phàm nói.
Nếu quyết định học ma pháp, Mạc Phàm sẽ không vì mình học dốt mà bỏ cuộc, có được cơ hội thức tỉnh hay không cứ xem ba mình, còn kiến thức thiếu thốn thì phải tự mình nỗ lực, nên dù biết mình không có hi vọng thi đậu trường cao trung ma pháp, Mạc Phàm đã sớm tìm được việc làm không tồi.
Lương thì gần như không có, chỉ đủ ăn ở thôi, nhưng đối với Mạc Phàm thì rất quan trọng, trong thư viện, hắn có thể tìm được nhiều tài liệu cần thiết.
Mạc Gia Hưng ngẩn người, không biết vì sao con trai lại thay đổi suy nghĩ, nhưng nếu con mình một lòng muốn học ma pháp, thì ông có gì không vui chứ, dù sao xã hội này pháp sư mới có địa vị, làm giao dịch viên cả đời có nhà có xe cũng không bằng một pháp sư tốt nghiệp trường ma pháp, làm được việc khiến người ta kính trọng.
"Về nhà đã, về nhà rồi nói tiếp." Mạc Gia Hưng gật đầu, không nói gì thêm. Đối với Mạc Gia Hưng, con trai mình không có gì đáng lo, dù chưa đến mười sáu tuổi, nhưng trong lòng đã trưởng thành…