Toàn Chức Pháp Sư

Chương 17: Cô giáo Hỏa hệ xinh đẹp

Chương 17: Cô giáo Hỏa hệ xinh đẹp
Đường Nguyệt vẫn đứng thẳng tắp, tư thái uyển chuyển, đường cong dưới chiếc váy ngắn hơi chật càng tôn thêm vẻ quyến rũ. Có lẽ do mới tới trường, nên việc lựa chọn trang phục có phần vội vàng, nhưng lại khiến học sinh mở rộng tầm mắt.
“Phải tĩnh tâm, phải ôn hòa, phải chăm chú. Dù cho ta đang nói chuyện với các ngươi, tinh thần ta vẫn hoàn toàn tập trung vào Hỏa hệ Tinh Vân… à không, Tinh Trần của ta.” Đường Nguyệt nói.
Giọng Đường Nguyệt vang lên trong tai mỗi học sinh. Khi mọi người thấy nàng đứng đó như pho tượng, bỗng mái tóc quăn đẹp của nàng khẽ lay động.
Thao trường không hề có gió, mà tóc nàng lại như bị một luồng khí nóng thổi bay!
“Chưởng khống! Giờ khắc này, ngươi chính là người điều khiển, hãy để tinh tử của ngươi tuân theo mệnh lệnh, mở ra cánh cửa Hỏa hệ ma năng cho ngươi!!” Giọng Đường Nguyệt từ dịu dàng bỗng trở nên nghiêm nghị, thậm chí mang theo vẻ kiêu hãnh, như thể tất cả trước mặt nàng đều sẽ bị lửa thiêu rụi!
Lúc này, những học sinh nam đang ôm ý nghĩ xấu xa trong đầu đều choáng váng.
Chúng nó trợn mắt, kinh ngạc nhìn vị mỹ nữ này.
Khí tức!!
Đúng vậy, chúng nó cảm nhận được từ Đường Nguyệt một luồng khí nóng rát phả vào mặt.
Có kinh ngạc, có kính trọng, và cả sự uy nghiêm khiến người không dám khinh nhờn!
Mọi người ban đầu tưởng Đường Nguyệt chỉ là một giáo viên bình thường, chỉ dạy những lý thuyết tầm thường như lão sư già kia, và có thể mắc lỗi khi tự thực hành phép thuật. Nhưng vị giáo viên trẻ trước mắt này lại dường như đã điều khiển nguồn sức mạnh này rất lâu. Nàng vừa giảng dạy, vừa điều khiển tinh tử, và sau khi hoàn thành phép thuật khởi động, luồng hỏa khí tỏa ra mạnh mẽ hơn lão già kia nhiều, đúng là một trời một vực!
“Nhớ kỹ, sau khi sắp xếp tinh tử xong, tuyệt đối không được thả lỏng tinh thần, phải lập tức khóa chặt vị trí muốn phóng thích!”
Giọng nói uy nghiêm vang lên lần nữa.
“Hỏa Tư - Thiêu Đốt!”
Âm thanh như tiếng chuông ma, vang vọng trong đầu mọi người.
Cùng lúc đó, quanh Đường Nguyệt xuất hiện một quỹ đạo sao đỏ rực rỡ. Sau khi lóe lên xung quanh nàng rồi biến mất, nó nhanh chóng ngưng tụ trên bàn tay phải trắng nõn, mịn màng như ngọc của nàng.
Nàng khẽ nắm tay, một đoàn năng lượng đỏ nóng nhanh chóng bùng lên trên tay, vô cùng mạnh mẽ!
Cánh tay mạnh mẽ quật ra!
Đám hỏa diễm như mũi tên rời cung, bay ra trong không khí, ánh đỏ rực rỡ, rồi như viên đạn xuyên thẳng vào thân thể con rối!
“Không thấy gì sao?”
“Sao lại không có động tĩnh gì?”
“Rõ ràng là bắn trúng mà.”
Không khí đột nhiên im lặng một giây. Con rối trúng Hỏa Tư nhưng không phản ứng gì, hoàn toàn trái ngược với khí thế Đường Nguyệt vừa phóng thích.
Giữa những tiếng thắc mắc, Đường Nguyệt chậm rãi quay lại, đối diện với 48 khuôn mặt còn non nớt của học sinh, khóe miệng khẽ mỉm cười tự tin.
“Vù vù vù! ! ! ! ! ! ! ! !”
Trong nháy mắt, một ngọn lửa đỏ rực kinh người bùng lên từ trong thân thể con rối, không phải là sự cháy chậm, mà là sự cháy cuồng bạo, như muốn thiêu rụi mọi thứ có thể cháy!
Con rối hình người nguyên vẹn kia trong khoảnh khắc bị ngọn lửa đỏ thắm nuốt chửng! ! ! !
Một giây hay hai giây??
Thông thường, hỏa diễm chỉ bay lượn, nhưng ngọn lửa này lại như con thú đói đang háu ăn, chưa đầy hai giây, toàn bộ con rối đã bị thiêu thành tro bụi!
Ánh đỏ rực chiếu sáng mái tóc quăn đẹp của Đường Nguyệt, khuôn mặt trắng nõn lúc này càng thêm rạng rỡ, quyến rũ.
Khóe môi nàng cong lên một nụ cười, sau lưng là một đóa hỏa diễm thiêu đốt rực rỡ, làm nền cho vẻ đẹp vốn đã diễm lệ của vị lão sư này. Chỉ có thể dùng một câu để hình dung – đẹp đến không gì tả nổi!
Cả lớp 48 học sinh đều ngây người nhìn nàng.
Mạc Phàm không biết tâm trạng người khác ra sao, nhưng hắn cảm thấy tim mình đập thình thịch. Không chỉ vì vẻ đẹp mê người của vị lão sư này, mà còn vì lúc nàng điều khiển hỏa diễm, toàn thân tỏa ra khí chất tự tin, kiêu sa và cao quý, khiến mạch máu hắn căng lên, kèm theo cả sự sùng bái, mê luyến và kính nể!
Nếu chỉ là một người phụ nữ xinh đẹp, nàng chỉ mang đến những mộng tưởng viển vông. Nhưng nữ nhân này lại nắm giữ quyền lực, sức mạnh mà người khác không thể với tới, nàng giống như một loại độc dược khiến nam nhân không thể tự kiềm chế!
Trời biết trong tình cảnh này, bao nhiêu nam sinh sẽ ảo tưởng tôn nàng là nữ thần cả đời. Ít nhất, Mạc Phàm đã bị khí chất ấy chinh phục.
Cùng là giáo viên môn Ma pháp thực tiễn, ông lão kia thi triển phép thuật u ám, đầy tử khí, nhìn đến buồn ngủ. Đường Nguyệt lão sư thi triển phép thuật, lại khiến người ta khắc ghi trong tâm khảm, nội tâm chấn động, thật lâu không thể bình tĩnh.
Hoàn toàn không cùng một đẳng cấp!
“Được rồi, ai trong lớp là học sinh hệ Hỏa, giơ tay cho ta biết.” Đường Nguyệt lão sư dường như coi ánh mắt sùng bái của học sinh là chuyện bình thường, tiếp tục giảng bài.
“Em là hệ Hỏa.” Một nữ sinh có vẻ ngoài mạnh mẽ đứng dậy, chính là Chu Mẫn, người đã gây ra chút rắc rối nhỏ trong lễ khai giảng.
Mắt Chu Mẫn vẫn nhìn chằm chằm Đường Nguyệt lão sư.
Thực ra ban đầu Chu Mẫn rất không thích nàng, vị giáo viên nào lại ăn mặc gợi cảm như vậy, giọng nói lại dịu dàng đến thế! Nhưng sau khi thấy Đường Nguyệt lão sư thi triển Hỏa Tư, tâm trạng Chu Mẫn thay đổi 180 độ, tự nhiên nảy sinh lòng sùng bái.
Mẹ Chu Mẫn cũng là giáo viên, nhưng nàng khẳng định mẹ mình tuyệt đối không thể làm được như Đường Nguyệt lão sư, bất kể là khí thế, sự thành thục, độ chính xác hay uy lực!
“Em nữa, em nữa. Thưa Đường Nguyệt lão sư, em là hệ Hỏa! Em tên Hoàng Phi Phong.” Một nam sinh khác thức tỉnh hệ Hỏa nhảy lên.
Nhìn vẻ mặt phấn khích của Hoàng Phi Phong!
Ai cũng biết, nếu giáo viên môn Ma pháp thực tiễn cùng hệ với mình, cơ bản là được coi trọng, như đệ tử ruột vậy.
Hoàng Phi Phong cảm thấy mình quá may mắn, được trở thành đệ tử ruột của Đường Nguyệt lão sư, ai dám nói Đường Nguyệt lão sư sẽ không vì tài năng của hắn mà sinh ra tình cảm? Nàng chính là Tiểu Long Nữ của hắn!
“Đừng ngăn tôi, tôi muốn lên mái nhà, sao tôi lại thức tỉnh hệ Thủy chứ, tại sao a?!” Lục Tiểu Bân thức tỉnh hệ Thủy ở đó khóc lóc.
“Lão… lão sư, em… em cũng là hệ Hỏa, em… em tên Triệu Đại Ngưu.” Một nam sinh nói lắp đứng dậy, khi mắt chạm vào Đường Nguyệt lão sư, cả mặt đỏ bừng.
Ai, nhìn là biết một cậu bé ít được quan tâm.
Đường Nguyệt lão sư nhìn cậu bé, cười khúc khích nói: “Con rõ ràng rất gầy yếu, sao nhà con lại đặt tên con là Đại Ngưu?”
“Con… con yếu ớt, ba mẹ… ba mẹ hi… hi vọng con khỏe mạnh như Đại Ngưu.”
“Vậy con nên đổi tên là Triệu Khoái Chủy.” Triệu Khôn Tam lập tức chế giễu cậu bé nói lắp.
(Khoái Chủy: nhanh mồm; nhanh miệng; ba hoa; bẻm mép; nói năng bừa bãi)
Triệu Khôn Tam chế giễu Triệu Đại Ngưu nói lắp.
“Hừm, còn ai nữa không?” Ánh mắt Đường Nguyệt lão sư quét qua lớp học.
Chỉ có 3 học sinh hệ Hỏa trong cả lớp sao?
Ít quá.
Nhìn khí chất thì có vẻ chỉ có nữ sinh tên Chu Mẫn có thiên phú hơn một chút, tiến độ tu luyện cũng tốt.
“Còn em, em tên Mạc Phàm.” Mạc Phàm lấy lại tinh thần, bước ra khỏi đám đông…

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất