Chương 10: Đột nhiên bạo phát cảm giác nguy hiểm
【Họ tên: Trần Mộc, khu S29 số 9857 player (đại lão? Tên lừa đảo? Ngươi thích cái nào danh hiệu hơn?)
Chủng tộc: Nhân loại (không có gì đặc sắc cả)
Thể lực: 15 (ăn no như thế, ngươi có thấy mình lười hoạt động quá không?)
Tinh lực: 20 (uống nhiều nước như vậy… Bên ngoài lại không có WC)
Chỉ số chiến lực: 8 (trong loài người bình thường thì xem như là trung thượng)
Tài sản: Cấp 1, phòng nhỏ chất gỗ phổ thông (vì sự an toàn của ngươi, xin hãy sớm thăng cấp)
Tiền: 8 (hiện tại thì vô dụng, sau này thì chút đó cũng chẳng dùng được)
Trang bị: Không
Sủng vật: Cầu Cầu (? ? Meow? )
: Chưa mở ra】
Trần Mộc nhìn thông tin cá nhân đã xuất hiện biến hóa, cái cột sủng vật này là sau khi hắn cùng tiểu hắc Meow ký kết khế ước mới xuất hiện.
Về sau vẫn còn một mục chưa mở ra, đến cùng là cái gì thì khó mà nói.
【Sổ tay sinh tồn x1, Rìu sắt rỉ sét (89%) x1, Nước khoáng x10, Bánh mì nhỏ x9, Vật liệu gỗ x22, Túi hạt giống x1, Gia vị (95%) x1, Rau hẹ 1 bó, Cải trắng 1.5 khỏa, Ớt cay 19, Bật lửa (92%) x1】
Vật tư không ít, nhưng Trần Mộc chỉ có thể để công cụ đài, đồ làm bếp và bộ đồ ăn ở nhà, những thứ khác thì mang theo ra ngoài.
"Cầu Cầu, ngươi không phải Meow?"
Ra khỏi cửa, Trần Mộc chọn một hướng đi tới, sau đó dự định cùng Cầu Cầu đang nằm trên vai mình tán gẫu một hồi về vấn đề gen vật chủng.
Tuy rằng hắn thấy thế nào thì nó cũng chỉ là một con tiểu hắc Meow, nhưng mấy dấu chấm hỏi trong phần nhắc nhở khiến hắn không thể không nghi ngờ giống loài của tên tiểu tử này.
"Meow meow meow!"
Hắc Meow nhỏ ngồi trên vai Trần Mộc, sau khi hiểu vấn đề của hắn thì giơ móng vuốt nhỏ lên giẫm mấy lần lên mặt Trần Mộc.
"Ngươi cũng không biết à?
Vậy thì hết cách rồi, dù sao lúc trước ta cũng chỉ coi ngươi là một con mèo mà nhặt về, tương lai ngươi mặc kệ biến thành cái gì, đều nhớ phải cho ta vuốt ve đã nghiền mỗi ngày đấy…"
Dùng mặt cọ cọ vào người tiểu Cầu Cầu, Trần Mộc lấy búa ra, chuẩn bị tiếp tục chặt cây.
Đêm nay sẽ phải đối mặt với nguy cơ lớn hơn, nếu những ngày tiếp theo không thể ra ngoài, hắn không thể để hai cái miệng của mình bị đói.
"Ô ô ~"
Đuôi nhỏ của Cầu Cầu quét qua quét lại trên vai Trần Mộc, khi Trần Mộc chuẩn bị dừng lại chặt cây thì nó đột nhiên trở nên không an phận.
"Bên kia?"
Nghiêng đầu nhìn tiểu Hắc Meow trên vai, Trần Mộc đảo mắt nhìn về phía khu vực cây nhỏ kia, tiểu tử lại ra hiệu hắn tiếp tục đi về hướng đó?
Dù sao cũng không xa, sau khi xác định tiểu tử biểu đạt không sai, hắn vác búa tiếp tục đi về phía trước.
"Hai cái bảo rương!"
Đi xuyên qua đám cây nhỏ kia, Trần Mộc nhìn hai cái bảo rương trước mặt mà có chút há hốc mồm.
Hai cái đều là bảo rương chất gỗ, nhưng lúc này có bảo rương là tốt rồi, hôm qua hắn còn chẳng thấy cái nào.
"Meow ~ ô ~"
Đuôi nhỏ của Cầu Cầu quét qua mặt Trần Mộc, trong ánh mắt lộ ra vẻ đắc ý.
Nó biết tên chủ nhân ngốc nghếch của mình muốn cái này, nên mới thúc hắn đến đây.
"Cầu Cầu, ngươi đúng là tiểu bảo bối!"
Nhanh chóng thu hai cái bảo rương chất gỗ lại, Trần Mộc bế Cầu Cầu lên tay, cúi đầu hôn lên đầu tên tiểu tử này một cái.
Đây quả thật không phải mèo bình thường, đây chính là mèo cầu tài mà!
"Meo!"
Bị hôn một cái, hai móng vuốt nhỏ của Cầu Cầu khua liên tục trên đầu.
"Ngươi còn ghét bỏ ta?"
Dù bị ghét bỏ, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của Trần Mộc.
Lại lần nữa thả Cầu Cầu lên vai, hắn không đi về phía trước nữa mà xoay người rời đi.
"Meo?"
Cầu Cầu nằm trên vai Trần Mộc, có chút ngạc nhiên không hiểu vì sao chủ nhân của nó lại vội vàng trở về như vậy.
Tuy rằng không còn cảm giác được sự tồn tại của cái rương nào nữa, nhưng bên kia có rất nhiều cây.
"Không sao, chúng ta cứ chặt gỗ ở gần nhà là được."
Trần Mộc không thể nói đó là cảm giác gì, chỉ là sau khi nhặt được cái rương, phảng phất có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm hắn vậy.
Cái hàn ý từ đáy lòng tỏa ra khiến hắn không thể không từ bỏ khả năng tiếp tục thăm dò, đương nhiên cũng từ bỏ những cây đại thụ trông có vẻ không tệ kia.
Ầm!
Ầm!
Ngay gần nhà gỗ, Trần Mộc giờ cũng không theo đuổi hiệu suất quá cao, mỗi nhát búa đều chắc chắn, từng vật liệu gỗ tự động thu vào trong túi.
【Thu được vật liệu gỗ x1】
【Thu được vật liệu gỗ…】
Liên tiếp thông báo thu được vật liệu gỗ x1 xuất hiện, nhưng Trần Mộc vẫn chú ý đến xung quanh.
Trông thì có vẻ đang chăm chú chặt cây, nhưng theo mỗi nhát búa vung lên, hắn đều quan sát môi trường xung quanh.
Thời gian từng chút trôi qua, những cây đại thụ quanh nhà bị chặt đi mười mấy cây, Trần Mộc nhìn thời gian, còn lại nửa giờ thì trực tiếp trở về nhà.
Hắn không biết đó là cái gì, nhưng lúc này hắn vẫn chắc chắn rằng, thứ đang theo dõi hắn trong bóng tối vẫn còn ở không xa.
"Meo?"
Về đến nhà, mèo con nhảy xuống, nằm dài trên mép bàn ăn, đuôi nhỏ buông xuống đung đưa.
"Không có gì, chỉ là cảm thấy hơi kỳ quái, tránh ra một chút đi, thân thể nhỏ bé của ngươi, ngã từ độ cao đó cũng đau đấy."
Ngón tay chỉ vào đầu nhỏ của Cầu Cầu, khi nó duỗi hai chân trước ra muốn ôm thì Trần Mộc chộp lấy nó đặt vào giữa bàn.
"Meow?"
Dù sao vẫn là mèo con, Cầu Cầu bò lên nhìn Trần Mộc, không hiểu hắn nói kỳ quái là cái gì.
Nhưng lúc này Trần Mộc cũng không biết giải thích thế nào, sau khi vuốt ve nó một chút, hắn xoay người đi vào WC.
Khi hắn đi ra, Cầu Cầu vẫn giữ nguyên tư thế trên bàn, đầu nhỏ nghiêng nhìn về phía cửa nhà cầu, đuôi quét qua quét lại trên bàn.
"Đó là WC, chính là…"
Trần Mộc có chút lúng túng trước ánh mắt hiếu kỳ của mèo con, hắn chỉ là đi vệ sinh thôi mà, lẽ nào mèo cũng hiếu kỳ về chuyện này?
Nhưng hắn cũng không biết giải thích thế nào để tiểu gia hỏa này hiểu, đó chỉ là một nơi để giải quyết nỗi buồn thôi.
"Meow meow meow!"
Cầu Cầu không đợi Trần Mộc nói xong, giơ móng vuốt nhỏ lên, đứng dậy đi về phía mép bàn, muốn nhảy xuống để đi vào nhà vệ sinh giải quyết một chút.
"Ở đó ngươi ngã đau đấy, ngươi chờ một chút, ta chuẩn bị cho ngươi cái nhỏ…"
Trần Mộc túm lấy mèo con, nhặt nửa cái chai nước khoáng cắt dở hôm qua, dùng búa chẻ đôi, rồi dùng bật lửa đốt cẩn thận những chỗ có thể làm mèo bị thương.
Một cái xẻng nhỏ giản dị hoàn thành.
Tuy rằng đơn sơ, nhưng ít ra sẽ không để Cầu Cầu có nguy cơ rơi vào hố xí.
"Ô…"
Nhìn cái WC đơn sơ như vậy, Cầu Cầu ghét bỏ kêu ô ô hai tiếng, nhưng vẫn hết cách, chỉ có thể giải quyết ở đó.
【Phân mèo: Có thể chế tác phân bón】 (hi vọng ngươi không có ý định uống cà phê chồn)
Là một người dọn phân hợp lệ, Trần Mộc đương nhiên không thể để tiểu phân mèo này tiếp tục ở trong không gian muốn đi ngủ.
Và khi hắn chuẩn bị mang cái xẻng nhỏ giản dị kia đi đổ vào hố xí thì một thông báo đột nhiên xuất hiện.
Chế tác phân bón thì rất bình thường, nhưng vấn đề là…
Cà phê chồn gì cơ…
Trong thế giới cũ của hắn, thứ đó dường như vẫn là một loại đồ uống cao cấp, dù hắn chưa từng hứng thú.