Chương 24: Tuốt Meow, siêu hạnh phúc
【 Sinh tồn sổ tay: Trong này có tất cả tư liệu ngươi có thể cần 】 (Không phải là đã bị lãng quên rồi sao? Hối hận rồi chứ?)
Cầm lấy cuốn sách vẫn luôn chiếm một vị trí trong ba lô, Trần Mộc không để ý đến lời chế giễu kia, trực tiếp mở ra xem.
Mới đầu là một trang, chi chít những phân loại lớn nhỏ, nhấp vào phân loại "Phong thổ", ngay lập tức cuốn sách tự động lật trang, rồi lại hiện ra những phân loại tỉ mỉ hơn…
Mở ra mục "Nhân loại bộ lạc", Trần Mộc xem những thông tin có hình ảnh và chữ viết, đại khái hiểu được vì sao dân bản địa ở thế giới này lại hay trộm ba lô, thậm chí còn muốn bắt người chơi về làm món ăn.
Thế giới này có lẽ không phải lần đầu tiên đón người chơi đến, nhưng những bộ lạc hoặc thành thị của dân bản địa này vẫn luôn tồn tại.
Trong truyền thừa của họ có một điều khoản là bắt giữ những kẻ xâm lăng từ bên ngoài, bắt được rồi thì đem nấu lên như động vật để hiến tế cho thần linh của họ, làm như vậy thì có thể nhận được sự quan tâm của thần linh…
Việc người chơi 1234 có thể trốn thoát, có lẽ không chỉ là do quyết tâm, mà còn có thể là do may mắn, gặp phải bộ lạc ít người và sức chiến đấu không cao.
【 Bạn tốt 186: Đại lão đại lão, súp hầm xương thú, còn không? Cầu thêm vài phần, ta muốn nghiên cứu một chút, chỗ ta còn rất nhiều vật liệu gỗ và khoáng thạch, quặng sắt cũng có một ít, đại lão, xin cho cái giá! 】
Âu hoàng thiếu niên kia đang xác nhận lợi ích của chén canh kia, tin nhắn gửi đến đầy kích động, hận không thể phô trương gia sản để Trần Mộc cho thêm vài phần canh.
Trước kia cậu ta có hổ lớn, nhưng ngoài lúc cho ăn no thì không dám tuốt, mà có tuốt cũng chỉ dám tuốt nhẹ thôi…
Hiện tại, sau một đêm ngủ của đại hổ trắng, trong lúc cậu ta chờ đợi suốt đêm, nó đã mang đến cho cậu ta một niềm vui lớn.
Đại hổ trắng của cậu ta hiện tại có thể biến đổi hình thể, có thể lớn có thể nhỏ…
Với hình thể như mèo bây giờ, cậu ta chỉ muốn ôm vào lòng không rời.
Vì có canh, đại hổ trắng dù có khó chịu cũng chỉ có thể tạm thời nuốt giận vào bụng.
Đương nhiên, hiệu quả của một chén canh không lớn đến vậy, chỉ là do đại hổ trắng vốn đã kẹt ở điểm giới hạn, nếu không thì nó cũng không đến nỗi theo cậu thiếu niên này về nhà sau lần gặp gỡ đầu tiên, chủ yếu vẫn là để an toàn vượt qua kỳ chuyển hóa đầu tiên này.
【9857: Vật liệu gỗ 50, khoáng thạch 50, quặng sắt 20 】
Trần Mộc nhìn giao diện trò chuyện, rồi nhìn lại tủ thức ăn còn mười mấy bát canh, vẫn quyết định dùng một cái giá đại khái, không quá đáng để trao đổi.
Cậu có thể đi mua xương thú hoặc xác thú rừng để chế biến, tuy rằng tốn nhiều nước, nhưng có nước sông sạch sẽ cung cấp, vật liệu không khó kiếm, giá cũng không đắt.
【 Bạn tốt 186: Được rồi, kể cả phần trước là tổng cộng mười phần, lại gửi cho ta chín phần, ta gửi vật liệu qua trước nhé 】
Thiếu niên nhìn cái giá này, đột nhiên cảm thấy vui sướng tột độ, vì cậu ta thật sự không thiếu những vật liệu này.
Chỉ cần có canh bổ dưỡng cho sủng vật, cậu ta có thể tuốt Meow bất cứ lúc nào mà không sợ bị con mèo tham ăn của mình ghét bỏ.
【 Nhận được vật liệu gỗ X500, khoáng thạch X500, quặng sắt x200 】
Một kiện hàng đầy mùi tiền được gửi đến, Trần Mộc thu đồ vào, nhìn đống tài liệu này, cậu chỉ có thể lấy chín phần súp hầm xương thú gửi đi.
Âu khí đại lão, đây đúng là âu hoàng chính hiệu!
Nhiều vật liệu như vậy…
Quan trọng không chỉ là số lượng, mà còn là thái độ của đối phương!
Ra tay hào phóng như vậy, thật không biết người ta có bao nhiêu loại vật liệu này.
【9857: Đã gửi, con hàng tham ăn nhà cậu không sao chứ? Con hàng ăn vặt nhà tôi một đêm lớn gấp đôi trước kia 】
Lúc này, giao lưu thông tin vẫn rất quan trọng, sau khi gửi kiện hàng đi, Trần Mộc gửi tin nhắn chuẩn bị trò chuyện vài câu.
【 Bạn tốt 186: Đại lão, tôi nghi nhà cậu trước đó bé quá thôi, con hàng tham ăn nhà tôi từ cực lớn ăn nhiều biến thành bây giờ nhỏ nhắn, ôm vào lòng siêu thoải mái, quá đã!】
Đều là những người nuôi một con vật tham ăn, thiếu niên nhận kiện hàng, bưng một bát canh rồi ôm con ăn nhiều của mình vào lòng cho ăn.
Sau đó còn không quên hả hê trong tin nhắn, cậu ta bây giờ là người có mèo để tuốt, hơn nữa còn có thể bán manh, có thể đánh nhau, một con mèo lớn toàn năng.
【9857: Con nhà tôi, trước chỉ bé bằng lòng bàn tay thôi 】
Trần Mộc cúi đầu nhìn Cầu Cầu đã ăn no, đang quấn lấy ngón tay cậu chơi đùa, về việc khoe thú cưng, cậu không hề thấy mình thất bại.
Ai mà chẳng có một con manh sủng, nếu nói về độ đáng yêu, sao có thể có ai hơn được Cầu Cầu!
【 Bạn tốt 186: Thế thì bé quá rồi? Con hàng nhà tôi trước chiếm nửa nhà, còn to hơn cả giường, chỉ là ngủ không thoải mái, ngủ một nửa lại đá tôi ra ngoài, vốn tưởng có giường ngủ rồi thì không thể ôm nó, giờ nó nhỏ lại vừa vặn ngủ cùng giường với tôi, còn có thể tùy tiện tuốt, siêu hạnh phúc!】
Khoe thú cưng à?
Thiếu niên tỏ vẻ con nhà cậu ta mới là đáng yêu nhất!
Hai người tuy không tiết lộ giống mèo, nhưng sau đó vẫn tiếp tục khoe khoang thú cưng của mình đáng yêu, ngoan ngoãn, hiểu chuyện, thậm chí ra ngoài còn có thể mang đến vô số niềm vui bất ngờ…
Nói chung, đến khi trời sáng, trước khi lên đường cả hai đã hiểu đại khái rằng đối phương cũng nuôi một con mèo.
Chỉ là, một người là nuôi lớn từ bé, còn người kia thì lại nuôi từ một con cực lớn, rồi từ từ dưỡng cho nhỏ lại…
Đều là những người được mèo cho tuốt, khi xuất phát, tâm trạng cả hai đều rất tốt.
"Meow?" {Xuất phát?}
Cầu Cầu thấy gia chủ cuối cùng cũng không còn cười kỳ quái nữa, lập tức nhảy lên vai cậu, chuẩn bị sau khi ra ngoài sẽ lại đi tìm cho chủ nhân những cái rương kỳ quái, hoặc thịt ngon.
Nhưng vừa ra đến cửa, sao gia chủ lại dừng lại?
"Phải chuẩn bị sẵn đồ ăn đã, để khi về nhà có cái ăn."
Trần Mộc mở tủ thức ăn ra, lại nấu một phần súp hầm xương, ngay cả sủi cảo hẹ và canh cải trắng cũng được thêm vào danh sách chế biến.
Cậu đến bàn làm việc lấy két chứa đồ ra, cất những thứ chưa dùng đến bên ngoài vào nhà.
Sau đó, cậu lại treo bánh mì lên giao diện giao dịch, 100 cái bánh mì nhỏ đổi lấy 20 sợi dây thừng (nhựa).
Dù có đổi được hay không, cậu cũng chuẩn bị treo lên trước, ít nhất có thể để người có vật này nhìn thấy, dù là mặc cả, ít nhất cũng cho cậu biết người khác có.
"Đi thôi, một ngày mới, chúng ta tiếp tục đi tìm những thứ tốt xung quanh!"
Khu vực xung quanh Trần Mộc không thể đào mỏ, vì vậy cậu mang theo búa và xẻng, chuẩn bị ra ngoài chặt cây, hoặc đào rương báu…
"Meo!" {Chói quá!}
Vừa ra khỏi cửa, Cầu Cầu đột nhiên kêu lên một tiếng khó chịu, mắt đảo quanh, cả người xù lông lên.
Nó ghét ánh mặt trời chói chang này, hoàn toàn khác với trước đây!