Toàn Dân Cầu Sinh: Ta Từ Xây Phòng Làm Ruộng Bắt Đầu

Chương 30: Rốt cục cũng có sân

Chương 30: Rốt cục cũng có sân
"Hai thằng nhóc, chào buổi sáng!"
Trần Mộc tỉnh giấc, nhìn vào trong lòng mình một mèo, một rắn. Tố Tố cũng buổi tối chui vào trong lồng ngực hắn, khiến hắn thật sự có chút cảm giác là lạ.
Nhưng dù sao chúng đều là sủng vật của mình, không thể tỏ ra bất công, vì vậy chỉ có thể tự mình thích ứng dần thôi.
"Meow meow ~" {Chủ nhân, sớm ~}
"Tê ~" {Chào buổi sáng ~}
Một mèo một rắn đồng thời lên tiếng, nhưng sau khi chào hỏi xong, cả hai lập tức quay đầu lại trừng mắt đối phương. Móng vuốt mèo vừa mới giơ lên, miệng rắn đã hơi há ra mấy lần...
Dáng vẻ kia...
"Quan hệ tốt thật đấy, các ngươi cứ từ từ chơi, ta đi tắm, sau đó chúng ta tiếp tục làm đồ ăn ngon."
Trần Mộc phảng phất như hoàn toàn không hiểu chuyện gì, coi chúng đang thân thiện với nhau. Anh vén chăn bước xuống giường, còn ôm cả hai vào chung, để chúng tiếp tục giao lưu.
Tranh đấu gì đó, anh không muốn tham gia vào đâu, nếu không thì...
Anh rất sợ gia đình không yên a!
"Meow meow!" {Xú xà, ngươi cút ra ngoài cho ta! Đây là của ta, ổ chăn của chủ nhân là của ta!}
"Hí hí hí ~" {Mèo ngốc, chủ nhân còn không sợ ta, ngươi vẫn chưa nhìn ra sao? Ngươi thật là xuẩn ~}
"Meow meow meow meo!" {Xú xà, ngươi muốn ăn đòn!}
"Tê ~" {Đánh ta ngươi sẽ bị chủ nhân giáo huấn đấy, dù sao chủ nhân thích ngoan ngoãn đáng yêu, mèo ngốc gây sự như ngươi, hắn sẽ không muốn đâu ~}
"Meow meow meow meo!"
"Hí hí hí!"
Trong chăn, tiếng ồn ào nho nhỏ vẫn tiếp diễn. Trần Mộc trong phòng vệ sinh xả nước lạnh tắm rửa, đối với hai "hàng" đang tranh đấu kịch liệt, anh làm ngơ.
Chúng nó có biết hay không, chỉ cần ở gần anh, những gì hai "hàng" này nói, anh - với tư cách là chủ nhân - đều nghe rõ mồn một...
Nhưng mà...
Cái kiểu cãi nhau không đánh nhau này, vẫn thật đáng yêu mà.
Sáng sớm, anh nấu cho chúng chút canh thịt, đợi trời sáng hẳn còn dẫn chúng ra ngoài.
"Ngoan, ta hầm thịt trước, hai đứa uống chút súp xương thú hầm, đừng uống no quá, lát nữa còn có thịt ăn."
Tắm xong, Trần Mộc bưng súp xương thú hầm ra cho hai "người".
Nhưng có lẽ vì đây không phải lần đầu tiên chúng ăn, hơn nữa hình như đã vượt qua một giới hạn nào đó, nên chúng chỉ đơn thuần thích uống, chứ không có biến hóa quá lớn.
Anh thái thịt thành miếng, xé nhỏ lá cải trắng để riêng, rồi đun nước sôi, nêm gia vị...
Thả thịt vào, đợi thịt nhừ, thả cải trắng vào om thêm chút nữa rồi tắt bếp...
Cách làm đơn giản, nhưng đồ ăn sau khi nấu xong vẫn thơm nức mũi. Thịt được xới tơi trong bát bằng đũa, như vậy sẽ dễ dàng cho hai "thằng nhóc" ăn hơn.
"Meow meow ~" {Ngon quá ~}
Cầu Cầu vừa được ăn, miệng vừa chạm vào đã trợn tròn mắt.
Tuy rằng bình thường nó ăn rất ngon, nhưng thịt hầm hôm nay quá đậm đà.
"Tê tê..." {Mèo tham ăn...}
Tố Tố khinh bỉ liếc nhìn, rồi tiếp tục cúi đầu, từ tốn nuốt từng miếng thịt nhỏ.
"Trời sắp sáng rồi, chúng ta xem trước sân rộng bao nhiêu, rồi thử xem có cấy ghép rau hẹ về được không."
Sau khi ăn xong bữa sáng, bên ngoài trời đã hửng sáng.
Trần Mộc giấu rắn vào tay áo, sau đó nhét mèo vào trong túi dệt len. Ba viên đạn súng trường còn lại được anh để trong ba lô sau lưng. Nỏ gỗ và tên cũng được mang theo, còn chiếc dù gỗ thì cầm trên tay...
Xác định không có vấn đề gì, Trần Mộc mới mở cửa phòng bước ra ngoài.
"Cái sân này..."
Đứng ở cửa, Trần Mộc không biết phải hình dung tâm trạng mình thế nào.
Nếu nói vui mừng thì đúng là vui mừng khi thấy căn nhà này, nhưng căn nhà này lại bao quanh phòng ốc một vòng, nói đơn giản là...
Không gian không nhỏ, nhưng...
Quá phân tán!
Những chỗ góc cạnh kia có quá nhiều hạn chế để trồng trọt. Vốn dĩ anh còn muốn mang cây anh đào về, nhưng giờ thì...
Thôi, đừng nghĩ nhiều. Đi đào mấy cây rau hẹ về trồng, xem có sống được không rồi tính tiếp.
"Meow?" {Không có mặt trời lớn hả?}
Cầu Cầu thò nửa người ra khỏi quần áo, ngẩng đầu nhìn trời. Nó cảm thấy ánh mặt trời hôm nay có chút lười biếng, nhưng không hề khó chịu.
"Chưa chắc, đây là khu vực thuộc về nhà mình, ra ngoài xem mới biết..."
Vừa nói, Trần Mộc vừa mở cửa viện gỗ.
Và rồi...
"Meow meow meow!" {Nóng quá nóng quá, còn nóng hơn hôm qua!}
Cầu Cầu lập tức rụt lại vào trong áo, chỉ thò nửa cái đầu ra, hai chân trước bám chặt vào cổ áo, sợ ngã xuống.
"Không sao, ta có dù."
Trần Mộc cúi xuống gõ nhẹ lên đầu Cầu Cầu, rồi lấy dù gỗ ra che. Lập tức không còn cảm giác bị ánh mặt trời chói chang đâm vào nữa.
Chỉ là độ bền của chiếc dù gỗ này khiến Trần Mộc hơi bất đắc dĩ.
【Dù gỗ: Có thể chống chịu tổn thương từ thời tiết đặc thù; độ bền: 9/10】(Nó có thể che mưa chắn gió cho ngươi, nhưng nó cũng sẽ bị hư hao)
Anh không rõ mỗi ngày sẽ tiêu hao 1 điểm độ bền, hay mỗi lần mở ra sẽ tiêu hao 1 điểm. Nhưng không thể lãng phí cơ hội, chỉ có thể cứ che tạm thế này thôi.
Đi vài bước đến chỗ rau hẹ, Trần Mộc lấy xẻng đào một phần ba rồi cho vào ba lô sau lưng, nhanh chóng che dù quay về nhà.
Mở cửa viện, Trần Mộc dựng dù ở cửa, rồi thả hai "thằng nhóc" ra một góc chơi. Còn anh thì ra góc tường đào đất, đem rau hẹ gieo xuống...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất