Toàn Dân Cầu Sinh: Ta Từ Xây Phòng Làm Ruộng Bắt Đầu

Chương 33: Trên đường đi gặp hổ, nguy hiểm

Chương 33: Trên đường đi gặp hổ, nguy hiểm
"Hí hí hí!" { Mèo ngốc, đây chính là địa phương ngươi tìm đấy hả, quả thực là rất ngu! }
Tiểu Bạch xà Tố Tố cuộn mình trên cổ tay Trần Mộc, nhìn về phía khu vực phía trước với một mảng bụi gai dày đặc, thật sự rất muốn siết đầu Cầu Cầu mà hỏi nó một câu, nơi như thế này, lẽ nào để chủ nhân biến thành sâu nhỏ mà chui vào sao?
"Meow meow..." { Ta chỉ biết nơi này không gặp nguy hiểm T^T }
Cầu Cầu muốn nói rằng nó cũng đâu phải là vạn năng, loại rừng rậm bụi gai chằng chịt này, chỉ cần không đụng chạm vào, đúng là sẽ không có một chút nguy hiểm nào.
Nhưng mà, bên trong khu vực kia có một cái rương, hiện tại đứng bên ngoài một bên đều có thể thấy rõ một cái bảo rương bằng sắt và một cái bảo rương bằng đồng thau, nhưng lại bị những bụi gai này ngăn trở...
Tuy rằng vẫn cãi vã với Tố Tố, nhưng Cầu Cầu hiện tại không thể không thừa nhận, nó đúng là đã tìm cho chủ nhân một nơi rắc rối.
"Không có chuyện gì, những thứ này, cứ xem như vật liệu gỗ mà chém đứt là được."
Trần Mộc thu hồi chiếc nỏ trong tay, cầm lấy búa và bắt đầu dọn dẹp những cành bụi gai trước mắt.
【 Dây leo có gai x1 】
【 Dây leo có gai x1 】
【 Dây leo có gai x... 】
Từng dòng thông báo xuất hiện liên tiếp, nhưng Trần Mộc hiện tại không thể không mặc kệ chúng.
Hắn biết những thứ này chặt bỏ ra chắc chắn là vật liệu, bởi vì chém xong thì trong tay hắn không còn gì cả...
Nếu như không phải vật liệu, ít nhất chúng cũng sẽ không biến mất trong một khoảng thời gian ngắn.
Có thu hoạch, động lực của Trần Mộc càng thêm dồi dào, tất cả bụi gai cản đường phía trước đều bị chém sạch, hắn rốt cục đã có thể cầm hai chiếc bảo rương kia trong tay.
Nhưng lúc này hắn cũng không có thời gian để đi tìm chìa khóa, bởi vì thời gian không còn nhiều...
Chỉ còn lại nửa giờ, hắn phải leo lên từ chân núi này, sau đó xuống núi về nhà.
Tuy rằng nơi này hắn gọi là gò núi nhỏ, nhưng ngọn núi này tuyệt đối không hề nhỏ một chút nào, nếu không có bất kỳ tình huống bất ngờ nào xảy ra, hắn cũng cần ít nhất một giờ mới có thể về đến nhà.
Nhưng Trần Mộc không hề thích chơi trò mạo hiểm, vì vậy hiện tại, về nhà thôi!
"Meo!" { Phía sau, hổ! }
"Tê tê!" { Phía sau bên phải năm mươi mét, hổ! }
Ngay khi Trần Mộc vừa đặt chân lên đỉnh gò núi, Cầu Cầu và Tố Tố đồng thời nhắc nhở, trong giọng nói tràn đầy khiếp sợ và lo lắng.
Nhà đã có thể nhìn thấy, nhưng vào lúc này, chúng phải quay về cũng không nhanh được, mà hổ thì đang ở cách đó năm mươi mét, khoảng cách này đối với hổ mà nói hoàn toàn không phải là vấn đề.
"Không có chuyện gì... Cho dù là hổ, cũng không có chuyện gì..."
Trần Mộc cầm khẩu súng trường trong tay, chỉ còn lại ba viên đạn, đang suy nghĩ làm sao có thể nhanh chóng giải quyết con hổ kia...
Dùng súng, hắn thật sự không giỏi lắm, trước đây dùng qua cũng chỉ là trò chơi bắn súng, đối với đồ thật thì lại không thể khống chế tốt như vậy.
Nhưng nếu không dùng súng, hắn còn có thể dùng cái gì?
Nỏ gỗ thì tuyệt đối không được, thứ đó căn bản là không thể xuyên thủng được lớp da lông của hổ.
Ngoài ra...
【 Thịt bò khô ngâm độc 】(chí mạng!)
Thịt bò khô, hổ có ăn không nhỉ?
Nếu như không ăn, vậy thêm chút thịt sói nữa cùng đem ra dụ nó?
Liếc nhìn con hổ đã phát hiện ra hắn và đang tăng tốc bước chân, Trần Mộc đảo mắt nhìn xung quanh, ở đây cây cối vẫn còn rất tốt, vì vậy...
Chỉ hy vọng độc tính của thứ này có thể phát tác nhanh một chút, nhất định đừng làm lỡ thời gian về nhà của hắn mới được.
"Hống ——"
Hổ gầm thét trong rừng, con hổ này chỉ gầm lên giận dữ thôi, nhưng khu rừng này trong nháy mắt đã có thêm mấy phần áp lực.
Ngay sau tiếng gầm này, Trần Mộc thả Cầu Cầu lên vai, dùng cả tay và chân trèo lên một cái cây to còn lớn hơn cả vòng eo của hắn.
Trèo lên đến độ cao khoảng năm mét, hai chân giữ chặt để không bị ngã xuống.
Lúc này Trần Mộc mới lấy thịt sói ra, sau đó cuộn cùng với miếng thịt bò khô, lại lấy ra một sợi dây thừng, cột chắc lại rồi từ từ thả xuống.
Mà lúc này, con hổ kia đã đến dưới gốc cây, một phát lao tới, cái cây rung lắc dữ dội.
"Hổ đúng không, ngươi có ăn thịt không?"
Trần Mộc cầm một đầu dây thừng, miếng thịt sói lúc ẩn lúc hiện trước mặt hổ, nhưng luôn cao hơn đầu hổ một chút.
"Hống ——"
Hổ gào thét nhảy lên, một phát cắn lấy miếng thịt sói, sợi dây thừng cũng bị cắn đứt ngay lập tức.
Nếu ném cho nó, có lẽ hổ còn chẳng thèm liếc mắt đến.
Nhưng giờ thì giống như câu cá, cứ lúc ẩn lúc hiện trước mặt nó, hổ liền phảng phất như bị khích tướng, dù không có hứng thú cũng nhất định phải tranh giành thể diện.
Vì vậy nó không chỉ muốn nuốt miếng thịt, mà còn muốn cắn đứt sợi dây thừng, để cho tên loài người sắp trở thành thức ăn của nó kia biết được nó mạnh mẽ đến mức nào!
Nhưng thịt thì đã nuốt xuống, hổ vẫn chỉ có thể húc vào cây, ít nhất cũng phải làm cho tên kia rơi xuống, nó có thể trèo cây có cành, nhưng với loại cây một thân thế này, hổ biểu thị là nó thật sự không làm được.
"Meow meow!" { Chủ nhân, nó sắp chết rồi! }
Cầu Cầu nắm chặt quần áo Trần Mộc, phòng ngừa việc bị ngã xuống và trở thành thức ăn cho hổ.
Nhưng khi nhìn thấy máu đã bắt đầu trào ra từ lỗ mũi của hổ, Cầu Cầu trong nháy mắt phấn khích.
Đây là hổ lớn đó, chủ nhân nhà nó thật là lợi hại, hổ lớn cũng có thể giết chết!
"Tê tê ~" { Mèo ngốc, hổ vẫn chưa chết đâu, ít nhất cũng phải một phút nữa }
Tiểu Bạch xà Tố Tố cũng từ trong tay áo Trần Mộc thò đầu ra, nhìn con hổ đang húc đầu vào cây dưới gốc, nhưng càng lúc càng đuối sức, tâm trạng không tệ đồng thời lại bắt đầu châm chọc Cầu Cầu.
"Meow meow meow!" { Ta là nói sắp chết rồi, ta biết nó hiện tại chưa chết, xú xà ngươi câm miệng! }
Cầu Cầu tức đến xù lông.
Nhưng dù vậy, nó hiện tại cũng không thể làm bậy, nhiều nhất chỉ là đấu khẩu vài câu thôi.
Con hổ dưới gốc cây vẫn chưa chết, dù không còn sống được bao lâu nữa, nhưng lúc này chúng nó ai cũng không thể gây thêm phiền phức cho chủ nhân.
"Chờ một chút..."
Trần Mộc cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, vào lúc này càng không thể trêu chọc con hổ kia, bởi vì không ai biết được vào khoảnh khắc cận kề cái chết, con hổ này có thể bộc phát phản kích hay không.
"Hí hí hí..." { Chủ nhân, nó muốn phát điên rồi }
Tố Tố vẫn đang nhìn chằm chằm vào hổ, nhìn ánh mắt của hổ hiện tại, đột nhiên cảm thấy không ổn.
Tuy rằng bề ngoài của nó hiện tại chỉ là một con rắn nhỏ, nhưng với kinh nghiệm sinh tồn hoang dã mấy chục năm, Tố Tố có nhiều thông tin về các loài động vật hơn so với Cầu Cầu.
"Phát điên... Xem ra, vẫn phải dùng đến nó thôi..."
Trần Mộc dùng sức hai chân, giữ vững cơ thể để không bị ngã xuống, đồng thời lại một lần nữa lấy khẩu súng trường kia ra.
Ba viên đạn rất quý giá, nhưng không có gì quan trọng hơn sự an toàn của hắn.
Cùng lúc đó, con hổ dưới gốc cây cũng đột nhiên dựng hết cả lông lên, run rẩy lùi lại vài bước, hai mắt gắt gao tập trung vào Trần Mộc.
Lúc đầu nó không phát hiện, nhưng hiện tại mạng sống sắp không còn, ngũ tạng lục phủ đau đến mức nó đứng thẳng cũng khó khăn.
Nhưng vào thời khắc gần kề cái chết, hổ đột nhiên ý thức được miếng thịt mà người này cho nó ăn có vấn đề, dù phải chết, nó cũng phải khiến cho người này sống không yên!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất