Hàn Vũ cũng định triệu hoán quyến tộc của Thần Vực để chiến đấu.
Hiện tại, so với trước kia, sức mạnh của anh đã tăng lên rất nhiều, hoàn toàn không e ngại Lang Kỵ Binh quân đoàn của Trương Cương.
Nhưng khi đang cố gắng kết nối với Thần Vực, anh đột nhiên nhận ra một điều.
Bản thân vẫn chỉ là Thần Tính Sinh Vật, muốn triệu hồi quyến tộc từ Thần Vực thì cần sự trợ giúp từ đổ bộ khoang của Thần Vực, chỉ khi đạt cấp Bán Thần mới có thể mở phép quyền triệu hồi trực tiếp.
Thấy mình bị Lang Kỵ Binh quân đoàn bao vây, Hàn Vũ không có quyến tộc hỗ trợ, đành phải tự thân vận động.
Cũng may, giờ anh không còn là tay trói gà không chặt.
Anh vận dụng sức mạnh của chức nghiệp.
Kích hoạt kỹ năng: Hắc Long Hóa.
Màu đen của lớp vảy rồng bao phủ khắp cơ thể anh, đôi cánh rồng nhỏ gắn sau lưng xòe ra.
Cùng với đó là luồng uy nghiêm nhàn nhạt của Cự Long tỏa ra.
Tọa Lang vốn là dã thú, tự nhiên sợ hãi trước uy thế của loài rồng.
Khí thế trên người Hàn Vũ khiến Tọa Lang không dám đến gần.
Nhưng Hàn Vũ không có chút nương tay.
Lúc này anh hóa thân thành một Hắc Long hình người, hơn nữa sở hữu sức mạnh của một anh hùng sinh mệnh thể.
Chỉ thấy Hàn Vũ như một viên đạn pháo, xông thẳng vào giữa bầy Lang Kỵ Binh, chỉ phất tay một cái, mười mấy tên Lang Kỵ Binh cùng Tọa Lang bị hất văng.
Trương Cương vội vàng ban phát thần dụ, ra lệnh cho Lang Kỵ Binh cường công.
Hắn còn thi triển Cuồng Bạo Thần Thuật lên Lang Kỵ Binh.
Dưới ảnh hưởng của Cuồng Bạo Thần Thuật, mắt của Lang Kỵ Binh đỏ rực, quên hết sợ hãi, chỉ biết xông lên.
Dù không thể gây tổn thương cho Hàn Vũ, nhưng chúng vẫn liều mạng làm hao mòn sức lực của anh.
Đây là chiến thuật thường dùng của quân đoàn sinh mệnh thể cấp thấp khi đối đầu với anh hùng sinh mệnh thể.
Hàn Vũ đã nhìn thấu kế hoạch của Trương Cương, sau khi tiêu diệt hơn một trăm Lang Kỵ Binh, anh liền vỗ cánh rồng bay lên trời cao.
Dưới đất, bầy Lang Kỵ Binh nhìn lên với ánh mắt choáng váng.
Dù dũng mãnh trên mặt đất, nhưng đối với kẻ địch trên không, chúng chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Hàn Vũ đứng trên không trung, nhìn xuống Trương Cương với ánh mắt trào phúng: “Ngu ngốc, ta biết bay!”
Sắc mặt Trương Cương lập tức trở nên nghiêm trọng, hắn vận thần lực.
Thần thuật: Cấm Không.
Hàn Vũ đột nhiên cảm thấy cơ thể nặng trĩu, đôi cánh rồng không thể giữ anh trên không, buộc phải rơi xuống.
Cũng may anh nhanh nhẹn, rơi xuống an toàn mà không té ngã.
Lang Kỵ Binh lại một lần nữa xông lên, tốc độ rất nhanh.
Hàn Vũ đành phải chạy trốn, nhờ sức mạnh từ chức nghiệp, thể lực của anh được tăng cường, chạy nhanh không kém gì Tọa Lang.
Trương Cương thấy rõ Gien Thạch và Phóng Xạ Tinh Thạch trong tay Hàn Vũ, tất nhiên không muốn từ bỏ, ra lệnh Lang Kỵ Binh đuổi theo quyết bắt sống anh.
Hàn Vũ chạy, Trương Cương truy đuổi.
Trong lúc hoảng loạn chạy trốn, Hàn Vũ không kịp chú ý đường đi.
Cứ thế, anh chạy đến một nơi có một tấm biển cảnh báo: “Cấm tới gần”.
Nhưng bầy Lang Kỵ Binh phía sau đang truy đuổi, Hàn Vũ chỉ có thể làm ngơ cảnh báo, xông vào bên trong.
Trương Cương hơi do dự, nhưng dưới sức hấp dẫn của lợi ích, hắn quyết định ra lệnh cho Lang Kỵ Binh tiến vào khu vực nguy hiểm.
Trong khu vực nguy hiểm, biến dị thú xuất hiện dày đặc, mắt thường có thể thấy rõ.
Vừa chạy vừa quan sát, Hàn Vũ nhìn thấy nhiều loài kỳ lạ: con chó có đầu khỉ, con thỏ có đến sáu chân, con quạ bốn đầu…
Có loài trộn lẫn đủ loại đặc điểm của nhiều sinh vật, khiến người ta khó mà nhận ra bản thể của chúng.
Hơn nữa, những sinh vật này vô cùng bài ngoại.
Cảm nhận hơi thở khác thường từ Hàn Vũ, chúng lập tức tấn công anh.
Hắc Long Hóa tỏa ra long uy không ảnh hưởng gì đến chúng.
Vảy rồng kiên cố của Hàn Vũ chặn đứng mọi đòn tấn công từ chúng.
Không thể làm tổn thương Hàn Vũ, đám biến dị thú chuyển sang tấn công bầy Lang Kỵ Binh phía sau.
Lang Kỵ Binh là sự kết hợp giữa Thanh Thú Nhân và Tọa Lang, cả hai đều là sinh mệnh thể tinh anh, khi hợp sức thì sức mạnh càng tăng.
Nhưng trước sự tấn công dữ dội của đám biến dị thú cấp hai, Lang Kỵ Binh không thể trụ nổi.
May mà Trương Cương chủ động nhảy ra, dùng thực lực mạnh mẽ xua đuổi đám biến dị thú, mới cứu được những Lang Kỵ Binh còn lại.
Tuy nhiên, lúc này Hàn Vũ đã mất dạng.
Trương Cương tức giận mắng một tiếng, dẫn quân quay lại.
Đi một hồi, hắn phát hiện cảnh vật xung quanh có phần khác lạ.
Một cảm giác chẳng lành bắt đầu nhen lên trong lòng Trương Cương.
Bên này, Hàn Vũ chạy đến một con sông nhỏ.
Thấy không còn ai truy đuổi, anh thở phào nhẹ nhõm.
Cả chặng đường chạy trốn khiến anh khát nước.
Anh đến bên bờ sông, cúi người chuẩn bị uống nước để hồi phục thể lực.
Lúc này, một con cá bơi qua ngay chỗ anh định uống.
Hàn Vũ lập tức sững lại.
Ở chủ thế giới, anh đã thấy nhiều loài cá kỳ lạ.
Nhưng loài cá này lại có chân, bơi như ếch, đây là lần đầu tiên anh chứng kiến.
Phải ăn bao nhiêu phóng xạ khoáng vật thì mới biến dị đến mức này?
Nước sông này e rằng không phải thứ an toàn để uống.
Nghĩ đến đây, Hàn Vũ đứng dậy, rời khỏi con sông.
Hàn Vũ thầm nghĩ, dù có khát chết anh cũng sẽ không uống một ngụm nước khả nghi này.
Không có cách tiếp viện, Hàn Vũ đành lấy bản đồ ra, xác định phương hướng, tính toán nhanh chóng quay về trấn nhỏ.
Thế nhưng, sau khi tra bản đồ một hồi, anh vẫn không tìm thấy con sông này.
Cảm giác như con sông này đột ngột xuất hiện từ hư không.
Hàn Vũ thử quay ngược lại theo đường cũ.
Nhưng sau một hồi đi, anh lại thấy mình quay lại chỗ con sông khi nãy.
Sau vài lần như vậy, Hàn Vũ không còn cách nào khác đành thừa nhận, anh đã lạc đường.
Lạc đường ở Thần Hà phế tích, đợi cứu viện là chuyện không tưởng.
Bởi rất có thể điều chờ anh không phải cứu viện mà là cướp bóc, hoặc tệ hơn, là biến dị thú ăn thịt người.
Đi loanh quanh một chút, có lẽ sẽ tìm được lối ra.
Hàn Vũ quyết định làm như vậy.
Anh dọc theo con sông đi theo một hướng.
Khi gặp bầy biến dị thú, anh tìm nơi ẩn nấp.
Còn gặp những con biến dị thú đi lẻ, Hàn Vũ hào phóng ném ra một viên Phóng Xạ Tinh Thạch để dụ chúng.
Dù hung ác, biến dị thú lại khá đơn giản.
Khi thấy Phóng Xạ Tinh Thạch, chúng ăn một cách sung sướng. Đến khi bị bạo năng lượng thì trông càng thêm kích động.
Nhờ phương pháp này, Hàn Vũ thu được ba viên Gien Thạch có giá trị tương đương thánh vật cấp 3, và một viên có giá trị tương đương thánh vật cấp 4.
Nếu bán chúng đi, ít nhất anh sẽ kiếm được hàng ngàn vạn thần lực.
Nhưng với Hàn Vũ, số này vẫn
chưa đủ.
Khoảng cách đến một điểm thần tính còn xa.
Trời bắt đầu tối, số lượng biến dị thú kiếm ăn cũng tăng lên.
Hàn Vũ vội vã tìm nơi trú ẩn.
Anh đang nghĩ có nên chặt vài cành cây để dựng một chỗ trú ẩn tạm thời.
Bỗng nhiên, anh thấy bên kia bờ sông, dưới ánh trăng, lộ ra một đỉnh kiến trúc nhọn.
Hàn Vũ chớp mắt, tự hỏi có phải mình hoa mắt, rồi xoa mắt nhìn lại.
Dáng kiến trúc hiện ra càng rõ ràng hơn.
“Thần Hà phế tích là nơi Thần Hà văn minh bỏ lại, kiến trúc này có lẽ là tàn tích của Thần Hà văn minh,” anh lẩm bẩm.
Nếu có thể trú tại đây thì tốt hơn nhiều so với ở vùng hoang vu.
Ngay lập tức, Hàn Vũ kích hoạt sức mạnh chức nghiệp, lại một lần nữa Hắc Long Hóa, bay về phía kiến trúc.
Chẳng mấy chốc, anh đã đáp xuống khu vực kiến trúc.
Đúng như dự đoán, nơi này thực sự là di tích của Thần Hà văn minh.
Trên các công trình đều có dấu ấn của Thần Hà văn minh.
Hàn Vũ nhẹ nhàng đáp xuống khu sân rộng nhất.
Xung quanh yên tĩnh, có vẻ khá an toàn.
Tuy nhiên, Hàn Vũ không dám lơ là cảnh giác.
Dù sao nơi này đã bị bỏ hoang từ lâu, rất có thể đã trở thành sào huyệt của biến dị thú.
Anh cẩn thận bước vào một gian nhà trong sân.
Dưới ánh trăng, anh thấy trên mặt đất vương vãi rất nhiều trang giấy.
Cầm một tờ lên, anh thấy trên đó ghi những dữ liệu khó hiểu.
Tìm kiếm khắp nơi, anh không phát hiện dấu hiệu nào của biến dị thú.
Hàn Vũ có phần an tâm: “Có vẻ nơi này khá an toàn, đêm nay ở đây nghỉ ngơi vậy.”
Vừa dứt lời, anh nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ từ bên ngoài.
Anh vội trốn vào trong một chiếc tủ.
Qua khe hở của tủ, anh nhìn thấy vài người mặc áo đen xuất hiện trong sân, bắt đầu bố trí gì đó, dường như chuẩn bị cho một nghi thức nào đó.