Chương 133: Không ai có thể trốn thoát được?
Hot search trên các nền tảng lớn lại càng rõ ràng hơn: “Chúng ta nợ Tô Pháp Thần một lời xin lỗi!”
...
“Fuck!”
“Đúng là ngu xuẩn mà!
“Làm sao ta có thể nuôi một phế vật như vậy chứ!”
“Đáng ghét!”
Nước Phiêu Lượng, nhìn báo cáo trước mắt, một tiếng gầm giận dữ vang vọng khắp mây trời.
Bình nguyên Phong Sa.
Gió lớn gào thét, cát bụi che khuất đầy bầu trời.
Tô Mộ ở bên trong bão cát chỉ cảm thấy tai mắt mũi miệng đầy bão cát.
“Mọi người thế nào rồi?”
Một tiếng hô to vang lên.
Vưu Lâm cất tiếng nói hỏi tình huống của mọi người.
“Chúng ta không có chuyện gì!”
“Bão cát này quá lớn, e là không kết thúc trong chốc lát được, tiếp theo nên làm gì bây giờ?”
Rất nhanh, có người hô lớn đáp lại.
“Dắt ngựa đi, chúng ta ở nguyên chỗ này đợi đến hết bão cát!”
Vưu Lâm ra lệnh, chống đỡ bão cát đi về phía ngựa.
“Góc Nhìn Ma Pháp!”
Tô Mộ đứng nguyên tại chỗ, mở ra kỹ năng.
Mặc dù bão cát che khuất tầm nhìn nhưng Góc Nhìn Ma Pháp không bị ảnh hưởng.
Ở dưới góc nhìn này, mình có thể thấy rõ ràng mỗi vị trí và hướng đi của gió lốc.
“Đây là cái gì?”
Cũng chính ở dưới góc nhìn này, Tô Mộ phát hiện có chỗ gì đó không đúngs.
Kỹ năng Góc Nhìn Ma Pháp này cực kỳ mạnh mẽ.
Chẳng những hắn có thể thấy rõ trạng thái sự sống của mỗi sinh vật mà còn có thể thấy thái độ thù địch của những sinh vật kia đối với mình!
Trong đám người này, có năm người đang nhìn chăm chú vào phương hướng của mình, trên người lại còn tản ra tia sáng màu đỏ.
Hiển nhiên, tia sáng màu đỏ mang ý nghĩa là độ thù địch của mấy người này đối mình cực kỳ lớn!
Tô Mộ lập tức nhìn về phía Vưu Lâm.
Trên người của hắn chỉ có một luồng hơi thở sinh mệnh dồi dào, cũng không có điều gì khác thường.
“Mấy NPC này muốn gây sự?”
Sau khi xác định Vưu Lâm không thù địch đối với mình, Tô Mộ sờ cằm suy nghĩ.
Từ lúc vừa rồi mình giết chết Sa Trùng thì cũng đã có người bắt đầu không vừa lòng với mình rồi.
“Cứ yên lặng theo dõi biến hoá trước đã!”
Tô Mộ yên lặng nhìn chăm chú vào tình hình của những người đó.
Nếu bọn người kia không phải là NPC thì mình sẽ ra tay.
Giống như lúc đánh Tân Đức, trước khi kẻ địch thay đổi thành trạng thái tên đỏ đối địch, sát thương do mình đánh ra đều bị MISS.
Mặc dù không biết những này NPC có giống như vậy hay không, nhưng nếu mình ra tay trước nhất định sẽ tạo thành một ít ảnh hưởng.
“Tích! Tích! Tích!”
Đột nhiên, kênh nói chuyện riêng của Tô Mộ vang lên.
Là tên nói chuyện riêng với chính mình để bàn điều kiện trước kia.
“Tô tiên sinh, ta đã làm xong yêu cầu của ngươi rồi, ngươi có hài lòng về trò hay trên mạng kia hay không?”
Đối phương nhắn tin đi thẳng vào vấn đề.
“Làm xong rồi à?”
Vì không logout nên hiển nhiên Tô Mộ không rõ tình huống trên mạng thế nào cho lắm.
Hắn không vội vã trở lại mà chỉ mở ra kênh chat.
“Tô Pháp Thần, thật xin lỗi!”
“Tô Pháp Thần, chúng ta sai lầm rồi, ngươi là giỏi nhất!”
“Tô Pháp Thần, chúng ta không nên nghi ngờ ngươi, thật xin lỗi!”
Khác với sự tranh luận lúc trước, bây giờ gần như kênh chat toàn là lời nói xin lỗi.
“Được đấy!”
Thấy những người kia nói xin lỗi, Tô Mộ không nhịn được bật cười lên.
“Người này quả là làm việc rất đáng tin cậy!”
“Nhưng mà thôi!”
Suy nghĩ một lúc, Tô Mộ nhắn lại một tin tức.
“Ngươi làm chuyện này quá lớn, ta luôn luôn không thích khoe khoang!”
Giọng nói mang vài phần trách cứ và không hài lòng, lại còn biểu hiện ra tính cách khiêm tốn của chính mình.
“Á, không phải lúc trước Tô tiên sinh nói muốn xem kịch vui sao? Nếu khiêm tốn quá thì không thể xem được vở kịch này!” Bên kia trả lời rất nhanh.
Thấy tin này, Tô Mộ lâm vào suy nghĩ.
Hiện tại bão cát vẫn còn gào thét chung quanh nhưng không quấy nhiễu việc hắn tự hỏi được.
“Ngươi cho là ta thật sự không giải quyết được chuyện phiền toái này sao?” Khóe miệng khẽ nhếch, hắn nhắn một tin tức: “Nhưng tại sao ta lại cho các ngươi đi làm?”
Qua khoảng một phút đồng hồ, lúc này bên kia mới nhắn tin tới: “Chuyện lần này chúng ta làm quá lớn rồi, xin lỗi Tô tiên sinh.”
“Ta muốn có hiệu quả này!” Gương mặt Tô Mộ tràn đầy tười cười.
Hắn lấy ra thanh dao găm Lượng Ngân kia cùng với 500 đồng vàng gửi qua bưu điện cho đối phương.
“Cho dù nói thế nào, cũng coi như ngươi đã giải quyết một chuyện phiền phức giúp ta, đây là thù lao của ngươi!”
Trong lúc nói mấy câu, Tô Mộ giữ lại áo giáp da lúc trước.
“Cảm ơn Tô tiên sinh!” Bên kia bày tỏ cảm ơn rất nhanh.
Một lát sau, bên kia nhắn tới một tin thử dò xét lần nữa: “Nếu có thể thì chúng ta muốn làm việc cho Tô tiên sinh!”
“Làm việc cho ta sao?”
Tô Mộ nhìn tin nhắn này, có hơi buồn cười.
Xem từ giọng điệu của người này thì trong thực tế, hắn hiển nhiên là một cao thủ.
Thông thường, người như vậy đều thuộc về loại khó có thể khống chế...
Nhưng Tô Mộ cũng không nghĩ tới khống chế đối phương.
“Người muốn làm việc cho ta thật sự rất nhiều lắm!”
Một câu nói đơn giản, vừa là từ chối vừa nâng cao thân phận của mình.
Quả nhiên, bên kia cũng không nhắn tin trả lời lại.
“Cẩn thận một chút, có thứ gì đang đến gần!”
Lúc này, có một âm thanh vang lên đương trường.
Là cung tiễn thủ Thu Phi chịu trách nhiệm điều tra trước kia.
“Chuẩn bị tốt để chiến đấu!”
Sau khi hắn lên tiếng, sắc mặt Vưu Lâm cũng trở nên khẩn trương.
Bình nguyên Phong Sa có số lượng Sa Trùng đông đảo, bây giờ kết hợp cùng bão cát, e rằng những Sa Trùng kia đều đi ra ngoài hoạt động.
Với thực lực của tiểu đội này, mặc dù đối phó một con Sa Trùng ở trong bão cát cũng không có gì khó khăn, nhưng nếu có hai con Sa Trùng trở lên thì bọn họ có thể gặp nguy hiểm.
“Có tiếng động, không chỉ có một kẻ địch!”
Ngay sau đó, Thu Phi lên tiếng lần nữa, giọng điệu nghiêm trọng.
Hai lỗ tai của hắn cực kỳ nhạy bén, kể cả thân ở trong bão cát cũng có thể nghe được tiếng động chung quanh.
“Góc Nhìn Ma Pháp!”
So với lỗ tai của Thu Phi, sau khi Tô Mộ mở ra kỹ năng càng thấy được trực quan tình huống chung quanh.
“Ba con Sa Trùng?”
Dưới Góc Nhìn Ma Pháp, có ba con Sa Trùng đang đi vào quỹ đạo theo bão cát, nhích tới gần đám người mình.
...