Chương 219: Nhiệm vụ tới rồi.
Hai kỹ năng này được kích hoạt cùng nhau, cả người hắn trông như đang bay.
Mấy phút sau, hắn đuổi kịp tên vệ binh kia.
“Nhà thám hiểm, ngươi ngăn cản được bọn chúng sao?”
Khi vệ binh nhìn thấy Tô Mộ, hắn vội vàng nhìn về phía trước để tìm kiếm tung tích của những con Tật Phong Lang kia.
“Ta giải quyết bọn chúng rồi!” Tô Mộ nhàn nhạt trả lời.
“Ngươi nói cái gì?” Đội trưởng đội vệ binh thất thố hô lên.
Khi trốn thoát, hắn còn đang suy nghĩ xem Tô Mộ có phải sẽ dẫn những con Tật Phong Lang đó đến địa điểm khác hay không.
“Ngươi thật sự đã giải quyết hết rồi sao?” Đội trưởng đội vệ binh nuốt nước miếng rồi nhấn mạnh.
“Bảo những người đó không cần chạy trốn, tất cả ma vật đều đã bị ta giải quyết rồi!”
Tô Mộ gật đầu, giọng nói ẩn chứa loại khí phách khó tả.
“Phù!” Đội trưởng đội vệ binh nghe vậy thì liền thở dài nhẹ nhõm.
Không chờ hắn hết kinh ngạc, lời nói tiếp theo của Tô Mộ khiến cho sắc mặt của hắn không ngừng biến đổi.
“Ngươi không cảm thấy có gì kỳ lạ về vụ tai nạn của phi thuyền sao?”
“Như thể đã có ai động tay động chân trên phi thuyền vậy!”
“Ý của ngươi là gì?”
Sắc mặt đội trưởng đội vệ binh im lặng đến đáng sợ.
Hắn đương nhiên có thể hiểu rõ ý của Tô Mộ, càng suy nghĩ hắn càng cảm giác đến rợn tóc gáy.
“Ý của ta, ngươi hẳn rất rõ ràng mới đúng!” Tô Mộ mở miệng cười.
Vệ binh không nói gì, hắn nhìn Tô Mộ, muốn nói gì nhưng tay lại siết chặt nắm đấm rồi nén trở về.
Tô Mộ nhìn bộ dạng của hắn thì bĩu môi.
Đây không phải là kết quả mình mong muốn.
“Ngươi không cảm thấy trong thành Tiếu Nguyệt có ma vật nội ứng sao?”
Sau khi nói ra những lời này, Tô Mộ mở to mắt nhìn vệ binh, nhằm quan sát phản ứng của hắn.
“Điều này sao có thể?”
Một giây kế tiếp, vệ binh phát ra âm thanh đầy hoài nghi.
Có thể toàn bộ người táy máy tay chân bên trên phi thuyền ma pháp đều là bạn của hắn.
Làm sao họ có thể liên quan đến ma vật cơ chứ?
“Không có gì là không thể, trước đây không phải đã từng xảy ra chuyện tương tự ở thành Tiếu Nguyệt sao?” Tô Mộ lên tiếng lần nữa, hướng dẫn vệ binh trước mặt.
“Ý ngươi nói là con ma vật trộm đi thi thể của đại nhân Simon sao?” Vệ binh nhanh chóng nghĩ ra, vẻ mặt càng lúc càng nghiêm trọng.
Tô Mộ cười không nói, lặng lẽ chờ đợi.
Mình đã nói đến mức này, nhiệm vụ này cũng nên được bắt đầu thôi.
“Phù!” Vệ binh im lặng rất lâu rồi hít một hơi thật sâu sau đó nặng nề thở ra.
Hắn nhìn Tô Mộ, ánh mắt mang vẻ khẩn cầu: “Nhà thám hiểm, hi vọng ngươi có thể giúp ta điều tra chuyện này, lấy lại công bằng cho người bạn đã chết của ta.”
Tiếp đó, một nhiệm vụ xuất hiện trước mắt Tô Mộ.
‘Có nhận nhiệm vụ: Điều tra nguyên nhân phi thuyền gặp sự cố không?”
“Ta sẽ điều tra mọi chuyện thật rõ ràng!” Tô Mộ khẽ mỉm cười, vui vẻ tiếp nhận nhiệm vụ này.
Sau khi Tô Mộ bảo đảm, vệ binh gật đầu một cái rồi lấy thứ gì đó ở trong người ra.
“Đây là lệnh bài thủ vệ của ta, nếu ngươi điều tra ra cái gì xin hãy cầm khối lệnh bài này đi tìm đại nhân Thần Lạc ở Vương Đô!”
Nét mặt của hắn vô cùng nghiêm túc.
“Ta rõ rồi!” Tô Mộ vươn tay ra cầm tấm lệnh bài kia.
Vệ binh ném ánh mắt hoàn toàn dựa vào ngươi về Tô Mộ, sau đó chuyển người đi tìm những NPC đang chạy thục mạng kia.
Nhìn bóng lưng của hắn, Tô Mộ cũng không đi theo.
Những con Tật Phong Lang kia đã được mình giải quyết toàn bộ, đám người này tạm thời sẽ không có nguy hiểm gì.
Lúc này, điều mình cần làm chính là trở lại vị trí phi thuyền rơi xuống để tìm kiếm một ít dấu vết.
“Chớp Nhoáng!”
Vừa mới suy nghĩ xong, Tô Mộ đã dịch chuyển tức thời, xác phi thuyền khổng lồ hiện ra trước mặt hắn.
Không giống như những game online kia, nếu muốn tìm được nguyên nhân rủi ro của phi thuyền, không phải cứ tới nơi này là có thể thu được nhắc nhở.
“Góc Nhìn Ma Pháp.”
Tô Mộ mở ra Góc Nhìn Ma Pháp rồi cẩn thận quan sát xác chiếc phi thuyền này.
Chỉ chốc lát, một vật đã thu hút sự chú ý của Tô Mộ.
Hắn cau mày lại, đi về phía chỗ đó.
Dùng sức mạnh to lớn, sau khi mở đống đổ nát ra, một viên tinh thể vỡ vụn chỉ còn một nửa hiện ra trước mắt Tô Mộ.
“Có một loại năng lượng ma pháp đặc biệt trên đó. Có phải thứ này đã làm cho phi thuyền phát nổ không?”
Tô Mộ cầm khối tinh thể bị tàn phá lên rồi cẩn thận quan sát.
Trong toàn bộ xác phi thuyền, chỉ có thứ này mới có năng lượng ma pháp.
Nhưng hắn cũng không nhận ra thứ đồ chơi này là gì.
“Cứ thu trước đi!”
Tô Mộ đặt viên tinh thể vào ô túi đồ rồi tiếp tục quan sát mảnh vỡ của phi thuyền.
Đáng tiếc là ngoại trừ tinh thể bị tàn phá thì không có manh mối nào khác.
“Trước tiên logout đi, còn đâu thì chờ hoạt động kết thúc rồi nói!”
Hắn nhìn về phía Vương Đô với ánh mắt thâm thúy.
Chỉ cần mình tìm được một ít manh mối, hoàn toàn có thể cố ý hướng người dẫn đạo về phía thành chủ thành Tiếu Nguyệt.
“Vương Đô à?”
Tô Mộ nhẹ giọng nói một câu rồi biến mất trên vùng đất này.
. . .
Bên trong khu vực hoạt động.
Lý Tiêu đang đánh quái.
Hắn mặc bộ đồ Da Dê nhất giai lên người, vũ khí cũng là pháp trượng cấp cao.
Nói hắn là đệ nhất pháp sư dưới trướng của Tô Mộ cũng không quá đáng.
Hắn bắn trúng con quái vật tinh anh nhất giai từ xa bằng một quả cầu lửa.
Sát thương bốn chữ số hiện ra, đồng thời cũng lấy đi tia máu cuối cùng của đối phương.
Nếu người chơi khác nhìn thấy sát thương của hắn thì chắc chắn sẽ lộ ra biểu cảm vô cùng hâm mộ.
Nhưng sau khi Lý Tiêu giết chết con quái vật, gương mặt hắn không có chút kiêu ngạo nào.
“Khoảng cách vẫn còn quá lớn!”
Hắn nhìn Tô Mộ, người đứng số một trên bảng xếp hạng.
Con số hơn năm chục ngàn điểm phía sau giống như một toà núi lớn đè hắn không thở nổi.
“Ta đánh quái lâu như vậy mà mới chỉ có 5000 điểm tích luỹ!”
“Đều là pháp sư, sao tên này lại có thể tăng nhanh như vậy?”
Lý Tiêu không ngừng thì thào, giọng nói có một cảm giác vô lực.