Chương 222: Sự tàn nhẫn của thành chủ.
Đã đạt được mục tiêu, Tô Mộ biến thành cung tiễn thủ, tiếp tục cày điểm tích lũy.
Rất nhanh, điểm tích lũy của Hiên Viên cũng đạt tới hơn 10000.
“Điểm tích lũy như này cũng được rồi, rời khỏi sự kiện!”
Tô Mộ dứt khoát rời khỏi sự kiện, đi vào bên trong tinh thể Thần Đồ.
“Tiến vào trò chơi!”
Cảnh vật xung quanh biến đổi, hắn đi đến cánh rừng rậm rạp lúc trước.
“Mau Lẹ!”
“Tật Phong Bộ!”
“Chớp Nhoáng!”
Một khi mở ra kỹ năng đi đường, Tô Mộ bắt đầu chạy như điên hướng về phía đế đô.
Quái vật trong rừng rậm cũng không nhiều, bằng Góc Nhìn Ma Pháp, Tô Mộ có thể dễ dàng tránh khỏi mấy quái vật kia.
“Dùng chân chạy hơi phiền, có kỹ năng loại truyền tống vẫn tốt nhất!”
Lượng mana nhanh chóng giảm xuống, Tô Mộ không còn cách nào khác.
Hiệu suất đi đường của bản thân hắn, rõ ràng không so được với tàu bay.
“Đó là?”
Lại trôi qua một thời gian ngắn, vài xác chết xuất hiện trong tầm mắt Tô Mộ.
Hắn dịch chuyển một lần, đi đến bên cạnh những xác chết kia .
“Đây là những NPC chạy trốn kia sao?”
Tô Mộ lập tức nhận ra thân phận của những NPC này, lông mày nhíu chặt.
“Sao bọn họ lại chết?”
Nhìn quanh bốn phía, gần đây cũng không có quái vật mạnh nào.
Ánh mắt Tô Mộ tối sầm, dùng Góc Nhìn Ma Pháp tìm tòi ở phía trước.
“Vậy mà lại chết hết toàn bộ?”
Sắc mặt của hắn nghiêm túc.
Xung quanh cũng không có dấu vết hành động của lượng lớn ma vật, điều này nói rõ những NPC này không có gặp phải sự công kích của bầy ma vật.
“Là thành chủ Tiếu Nguyệt sao?”
Tô Mộ chỉ có thể nghĩ đến một người.
Tàu bay bất ngờ gặp vấn đề, thành chủ Tiếu Nguyệt thành chắc chắn sẽ không để ai truyền chuyện này đến đế đô.
Tô Mộ chậm rãi đi về một phía.
Mấy phút sau, một tên vệ binh xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
Người giao nhiệm vụ cho hắn chính là vệ binh kia.
Lúc này, NPC này đang dựa vào dưới một cây đại thụ, trên người không có chút dấu hiệu nào của sự sống.
Trên cây đại thụ phía sau hắn, một loạt chữ hấp dẫn sự chú ý của Tô Mộ.
“Nhớ kỹ giao ước giữa ta và ngươi!”
Chỉ một câu nói, bộc lộ sự uy hiếp to lớn.
“Thật là độc ác!”
Tô Mộ lạnh mặt, một luồng tức giận bừng lên từ đáy lòng.
Chỉ vì cho hắn một cái cảnh cáo mà thành chủ thành Tiếu Nguyệt giết toàn bộ người của tàu bay .
Tô Mộ quay đầu nhìn về phía thành Tiếu Nguyệt.
“Con người ta luôn không chấp nhận bất cứ uy hiếp nào!”
...
Trong thành Tiếu Nguyệt.
Nguyệt Bạch vẫn còn đang đứng ở trên đài cao.
Ánh sáng nơi chân trời dần tối, vùng đất này sắp bị bóng tối bao phủ.
Hắn ngẩng đầu, hai tay chắp sau lưng, cả người tản ra khí thế hùng mạnh của người đứng đầu một thành.
“Hi vọng ngươi có thể là một người thông minh!”
Bóng đêm buông xuống, một mình Tô Mộ bước trong rừng rậm.
Hắn đã đi trong một khoảng thời gian rất dài.
“Vương đô này xa quá đi mất!”
Nhìn con đường phía trước, Tô Mộ dừng bước, cảm thấy hơi mệt mỏi.
Chạy bằng chân so với bay trên trời đúng là không giống nhau.
Nếu ngồi phi thuyền tới thì chắc mình đã tới Vương đô làm nhiệm vụ từ lâu rồi.
“Hôm nay đi đến đây đã!”
“Phù!”
Tô Mộ chậm rãi thở ra một hơi rồi lựa chọn rời khỏi trò chơi.
‘Sự kiện đợt thứ hai đã kết thúc, ngươi giành được hạng nhất của vòng chơi này, thành công bước vào vòng thứ ba!’
Đi vào bên trong thuỷ tinh Thần Đồ, một thông báo bắn ra.
“Ặc!”
Tô Mộ sửng sốt.
Hắn không ngờ rằng đã qua một thời gian dài như vậy rồi.
Hắn vội vàng nhìn xung quanh.
“Hai rương báu kim cương?”
Hai viên thuỷ tinh phát ra ánh sáng giống nhau nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt của Tô Mộ.
“Đúng là thoải mái!”
Tô Mộ cười đầy hạnh phúc rồi nhanh chóng bước tới bên cạnh hai rương báu đó.
Mở cái rương thứ nhất ra, bên trong xuất hiện hai thứ.
‘Cung Lê Hoa (cấp S): Nhanh nhẹn +300, thể chất +100, tốc độ bắn +20%, công kích tầm xa +10%, yêu cầu cấp bậc: Cấp 1 tam giai.’
‘Mạn Thiên Tiễn Vũ (cấp S): Bắn ra một cơn mưa tên về phía mục tiêu, tạo thành sát thương bằng 300% công kích tầm xa, kèm theo hiệu quả xuyên thấu, bỏ qua 30% phòng ngự vật lý của đối phương, phạm vi 100 mét, cooldown 90 giây!’
“Phần thưởng này là của Hiên Viên!”
Nhìn thấy hai thứ này, Tô Mộ lập tức phản ứng lại.
Một vũ khí cực phẩm của cung tiễn thủ, một kỹ năng cực phẩm của cung tiễn thủ, nhìn thế nào cũng thấy có tác dụng cực kỳ lớn.
Tô Mộ cất cây cung kia vào trong ô túi đồ rồi trực tiếp học tập kỹ năng, sau đó nâng kỹ năng này lên cấp SSS.
Dù là sát thương hay hiệu quả, tất cả đều được tăng lên rất nhiều.
“Đến lượt ngươi!”
Trong sân còn có một cái rương kim cương khác đang toả sáng lấp lánh.
Tô Mộ đầy mong chờ vươn tay.
Sau khi rương được mở ra, hai thứ cũng xuất hiện bên trong tầm mắt của Tô Mộ.
‘Phòng Ngự Ma Pháp (cấp S): Phòng ngự ma pháp tăng lên 30%.’
‘Áo choàng Arcane (cấp S): Trí lực +200, tinh thần +200, bạo kích ma pháp +1%, yêu cầu cấp bậc: Cấp 1 tam giai!’
Cũng là một kỹ năng và một trang bị.
Sau khi nhìn thấy hai thứ này, vẻ hưng phấn trong mắt Tô Mộ càng thêm mạnh mẽ.
“Hay lắm!” Hắn không nhịn được mà hô to một tiếng.
‘Ngươi đã học Phòng Ngự Ma Pháp!’
‘Ngươi tăng Phòng Ngự Ma Pháp lên tới cấp SSS!’
Tăng kỹ năng kia tới cấp tối đa, Phòng Ngự Ma Pháp được cộng thêm cũng biến thành 100%
‘Ngươi đã mặc áo choàng Arcane!’
Sau một nhắc nhở, sau lưng Tô Mộ cũng xuất hiện một chiếc áo choàng màu xám.
Kết hợp với pháp trượng và mũ pháp sư trong tay hắn, nhìn từ vẻ ngoài là có thể cho người ta một loại cảm giác “vị pháp sư này không đơn giản”.
Tô Mộ nhìn thoáng qua phòng ngự ma pháp hiện giờ của mình.
4340 điểm!
Con số này cũng sắp bằng công kích ma pháp của hắn rồi.
“Đừng nói là người chơi, cho dù một vài NPC pháp sư cùng giai cũng không phá được phòng ngự của ta nhỉ?”
Ngay cả chính Tô Mộ cũng cảm thấy hơi khoa trương.
Trừ khi là pháp sư có được kỹ năng cấp S, công kích đạt tới một nghìn điểm trở lên còn có thể thử phá phòng ngự của hắn.
Pháp sư công kích ma pháp thấp hơn một nghìn điểm thì nghĩ cũng đừng nghĩ nữa.
Nói cách khác, pháp sư này ít nhất phải có 500 điểm trí lực!