Toàn Dân Võng Du: Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 224: Thành chủ là Ma vật?

Chương 224: Thành chủ là Ma vật?


Tô Mộ không giấu giếm.
Vệ binh cũng không hỏi nữa mà dẫn hắn đi về phía trước.
Một lúc sau, hai người đi tới một căn phòng giữ chỗ.
“Ta có chuyện quan trọng muốn báo cáo với tổng chỉ huy đại nhân!” Vệ binh tiến lên nói với hai thủ vệ ngoài cửa.
Một thủ vệ trong đó khẽ gật đầu rồi nhanh chóng bước vào phòng canh gác.
Mười mấy phút sau, thủ vệ quay lại: “Tổng chỉ huy đại nhân cho các ngươi vào!”
“Tiểu Nhị, cảm ơn nhé!” Vệ binh kính lễ với bảo vệ rồi quay đầu nhìn về phía Tô Mộ.
Tô Mộ ngầm hiểu, đi theo vệ binh vào trong phòng thủ bị.
Nơi này hẳn là chỗ tổng chỉ huy duy trì trật tự của Vương đô, bên trong đâu đâu cũng có vệ binh huấn luyện có trật tự.
Sau khi quan sát một cách cẩn thận, Tô Mộ phát hiện ra thực lực của những vệ binh này đều rất mạnh, ít nhất đều là NPC cấp tinh anh từ tam giai trở lên.
Trong đó có không ít NPC làm hắn có cảm giác áp lực, hình như đã lên tới tứ giai.
“Chính là nơi này!”
Đi đến một cánh cửa cuối cùng bên trong, vệ binh nhắc nhở Tô Mộ một câu.
Sau đó, hắn nhẹ nhàng gõ cửa.
“Cốc! Cốc! Cốc!”
“Vào đi!”
Một giọng nói đầy uy nghiêm truyền tới từ trong cánh cửa.
Vệ binh chậm rãi đẩy cửa ra.
Sau khi hai người đi vào, Tô Mộ cũng nhìn thấy một người đàn ông trung niên có khuôn mặt râu quai nón, dáng người vô cùng cao lớn bên trong.
Hắn không mặc áo giáp mà mặc một bộ quần áo màu xanh lá nhạt.
Dường như quần áo hơi chật nên dán sắt vào cơ bắp của hắn, lộ ra đường cong vô cùng khoa trương.
“Thực lực của người này không yếu!”
Tô Mộ chỉ nhìn người này một lần đã cảm nhận được cảm giác áp lực mạnh mẽ.
“Có chuyện gì?”
Người này chỉ liếc nhìn Tô Mộ một cái rồi lại cúi đầu đọc những tài liệu trên bàn.
“Ngươi chính là Thần Lạc đại nhân sao?” Tô Mộ hỏi ngược lại.
“Là ta!” Thần Lạc nhàn nhạt trả lời.
“Là thế này, phi thuyền ma pháp ta ngồi đi từ thành Tiếu Nguyệt đến Vương đô đã bị nổ mạnh giữa đường.”
“Ngoài ta ra thì những người khác không ai may mắn thoát khỏi.”
Tô Mộ kể lại chuyện đã trải qua.
“Ngươi nói gì?” Vệ binh đứng bên cạnh không bình tĩnh, theo bản năng hô lên.
Tất cả người trên phi thuyền không ai may mắn sống sót!
Nếu truyền ra ngoài, vậy chính là chuyện rất lớn!
Thần Lạc vẫn luôn cúi đầu cũng không bình tĩnh.
Hắn ngẩng đầu nói với vệ binh kia: “Nơi này không có chuyện của ngươi, ngươi đi trước đi!”
Vệ binh cũng nhận ra bản thân thất lễ bèn yên lặng rời khỏi phòng.
“Là bị Ma vật tập kích à?” Thần Lạc khoanh tay, biểu cảm trên mặt dịu lại không ít.
Không hổ là tổng chỉ huy, không hoảng loạn bởi vì chút chuyện này.
“Không chỉ là Ma vật tập kích!” Tô Mộ lộ vẻ mặt ở đây có âm mưu, tăng thêm ngữ khí: “Tàu bay là tự nổ!”
“Tự nổ?” Thần Lạc nheo mắt lại, tự hỏi hàm nghĩa trong câu nói này.
Cùng lúc đó, Tô Mộ lấy ra viên tinh thể vỡ mà hắn tìm thấy trên tàu bay.
“Đây là thứ ta tìm thấy trên thi thể trên phi thuyền, chắc là có liên quan đến chuyện phi thuyền nổ!”
“Đây là?” Thần Lạc chỉ nhìn thoáng qua, hiển nhiên đã nhận ra tinh thể này là cái gì.
“Chuyện này ta đã biết!” Giọng nói trầm thấp của hắn vang lên.
Tô Mộ nhíu mày nhìn phản ứng của hắn.
Người này không nói tiếp à?
Mình vì nhiệm vụ này mà phí không ít tâm sức đó!
Ngay khi Tô Mộ định mở miệng tranh thủ nhiệm vụ thì Thần Lạc lại gõ bàn.
“Cảm ơn tin tức ngươi đã mang đến, nhưng chuyện này không phải là chuyện ngươi có thể xử lý!”
Nói đến đây, trên tay Thần Lạc đột nhiên xuất hiện một thanh vũ khí.
Đó là một cây pháp trượng.
“Nhìn cách ăn mặc của ngươi ta đoán ngươi là pháp sư đúng không, thứ này coi như là phần thưởng của ngươi!”
Thần Lạc đặt vũ khí lên trên bàn.
Tô Mộ đứng ở bên kia mắt sáng như đuốc.
Dựa vào thân phận của Thần Lạc thì chắc chắc phần thưởng sẽ không kém, có khi cây pháp trượng kia chính là trang bị tam giai cấp S.
Nhưng đối với Tô Mộ đã có được Quyền Trượng Pháp Thần thì thanh vũ khí này căn bản không vào được mắt hắn.
Nếu cầm thì chỉ sợ nhiệm vụ tiếp theo sẽ không thể tiến hành theo suy đoán của mình nữa.
“Ngoài chuyện phi thuyền ra, ta còn có một việc muốn nói với ngươi!”
Tô Mộ làm lơ cây pháp trượng kia, giọng điệu nghiêm túc.
“Thử nói xem!”
Thần Lạc vắt chéo chân, biểu tình vô cùng bình tĩnh.
So với rủi ro phi thuyền thì hắn không nghĩ ra Tô Mộ còn tin tức gì quan trọng hơn có thể nói với mình.
“Theo ta được biết thì thành chủ thành Tiếu Nguyệt là một con ma vật!”
Nhưng khi hắn đang ôm ý tưởng này, lời nói tiếp theo của Tô Mộ làm hắn lập tức đứng bật dậy.
Thần Lạc đập mạnh xuống mặt bàn, trên khuôn mặt lập tức xuất hiện vết nứt đủ để nhìn ra sự kích động của hắn.
Vẻ mặt của hắn cực kỳ nghiêm túc, đôi mắt nhìn chằm chằm Tô Mộ.
“Ngươi biết mình đang nói gì không?”
“Đương nhiên là ta biết!” Tô Mộ bình tĩnh trả lời câu hỏi chất vấn của Thần Lạc.
Thấy giọng điệu của Tô Mộ tự tin như vậy, Thần Lạc nắm chặt tay, ánh mắt sâu thẳm, không biết đang nghĩ gì.
Hắn khôi phục dáng vẻ uy nghiêm kia rồi thấp giọng nói: “Ngươi có chứng cứ gì không?”
“Không có!” Tô Mộ buông hai tay.
Thần Lạc nghe vậy khẽ nhướng mày, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Mặc dù hắn là tổng chỉ huy hộ vệ Vương đô, cũng không dám lên án chủ nhân của một thành dưới tình huống không có chứng cứ.
Trong mắt Thần Lạc, ngôn luận của Tô Mộ là điên cuồng.
Nhưng hắn không định truy cứu.
Đây xem như là sự khoan dung của hắn với nhà thám hiểm, cũng coi như là bồi thường với tin tức mà Tô Mộ mang đến.
“Ngươi có thể đi rồi!” Thần Lạc nhìn về phía Tô Mộ rồi phất tay.
Ý tứ hắn muốn biểu đạt vô cùng rõ ràng.
Chuyện này dừng ở đây!
Nhưng hắn lại xem nhẹ quyết tâm của Tô Mộ.
“Không có chứng cứ có thể đi tìm, những người trên phi thuyền không thể chết như vậy chứ?”
Tô Mộ vừa nói vừa lấy ra một thứ.
“Không biết tổng chỉ huy đại nhân có nhận ra thứ đồ chơi này không!”
Sau đó, Tô Mộ đặt một vật thể màu đen lên trên bàn.
Thần Lạc lập tức quan sát vật thể màu đen đó một cách cẩn thận, nửa ngày cũng không nhìn ra là thứ gì, chỉ có thể đặt câu hỏi: “Đây là gì?”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất