Chương 229: Bị pháp sư đánh chết bằng một gậy?
Hắn căn bản không tưởng tượng nổi con bộ xương khô không nhìn thấy tin tức này mạnh cỡ bao nhiêu.
Không sai, đây chính là bộ xương khô cấp dưới do Tô Mộ triệu hồi ra.
Bởi vì nó là vật triệu hồi của nhà thám hiểm nên hiển nhiên người chơi khác không nhìn thấy tin tức của bộ xương khô được.
Sau khi nhận được lệnh của Tô Mộ, bốn bộ xương khô cấp dưới tản đi khắp nơi không ngừng đánh điểm tích lũy ở cả một khu vực này.
Thật trùng hợp, thế mà một bộ xương khô cấp dưới trong đó đụng phải Land Nader.
Cấp bậc của Bộ xương khô cấp dưới có liên hệ với cấp bậc của Tô Mộ.
Tô Mộ đã Tam giai, hiển nhiên cũng triệu hồi ra quái tinh anh Tam giai.
Cho dù Land Nader lợi hại thế nào thì cũng không có cách nào để bù lại chênh lệch khổng lồ về cấp bậc cùng thuộc tính.
“Ngươi bị chiến sĩ Xương Khô đánh chết!”
Sau đó trước mắt bắn ra một nhắc nhở, Land Nader nằm mơ cũng không nghĩ tới hắn lại bị loại bỏ như vậy!
...
Một mặt khác, Tô Mộ đang sử dụng Mắt Ưng cùng Góc Nhìn Ma Pháp tìm kiếm vị trí những người khác.
“Ngươi đánh chết nhà thám hiểm: Land Nader, đạt được ba trăm điểm tích phân!”
Một nhắc nhở khiến cho Tô Mộ dừng bước.
“Land Nader?”
Tên gọi này khiến cho Tô Mộ cảm thấy quen thuộc.
“Là hắn sao?”
Sau khi suy nghĩ một lúc, Tô Mộ phản ứng ra.
Land Nader có thể tiến vào vòng thứ ba của sự kiện này, dù thế nào cũng sẽ không phải là người khác.
“Bộ xương khô cấp dưới thật tuyệt!”
Tô Mộ không nhịn được bật cười lên.
Chính mình phải nói như thế nào đây?
Vận may của người này thật sự có hơi “quá may” rồi.
“Ta cũng được tặng thêm chút điểm rồi!”
Cấp dưới giải quyết một nhân vật lớn, Tô Mộ cũng trở nên rục rịch muốn ngóc đầu dậy.
Hắn tăng lên hiệu suất tìm tòi.
Cũng không lâu sau, có người xuất hiện ở trong tầm mắt của hắn.
“Người anh em, tổ đội với chúng ta đi, nghe nói mọi người ở những quốc gia khác liên hợp lại rồi, họ dự định đối phó với chúng ta, chúng ta phải cẩn thận!” Sau khi người này thấy Tô Mộ thì phát ra lời mời tổ đội.
“Không cần!”
Tô Mộ từ chối người này luôn, tiếp tục tìm kiếm.
Rất nhanh, một đội người xuất hiện trong thị giác Mắt Ưng.
Nhìn từ khuôn mặt thì hẳn là những người này đều là người của nước Anh Hoa.
“Các ngươi vậy!”
Đoàn người này có số lượng không nhiều lắm, Tô Mộ cũng không có ý định bỏ qua cho bọn họ, bay thẳng băng băng đến bên kia.
Trên đường, có không ít quái vật đều bị Tô Mộ hấp dẫn.
...
“Simmons này, không nghĩ tới chúng ta lại đụng phải nhau!”
“Đúng vậy Oak, ta còn chưa tính một vài món nợ với ngươi đâu!”
Hai người đang giằng co.
Thân hình của bọn họ cao lớn, bắp thịt cường tráng, tất cả đều giữ lại tóc màu vàng.
Ở bên cạnh hai người, còn có ba người khác.
“Hai người các ngươi đủ rồi đấy, đừng quên lần này chúng ta có kẻ địch chung!”
Đúng lúc hai người đang đối chọi gay gắt, người đẹp tóc màu đỏ ở bên cạnh mở miệng.
“Dù sao ta cũng không hợp tác cùng tên này, các ngươi muốn hợp tác cùng hắn thì kệ các ngươi!” Người đàn ông tên là Simmons chẳng thèm ngó tới, xoay người định rời đi.
Mấy người khác trầm mặt, cũng không có ý muốn giữ lại.
Đúng lúc Simmons đi vài bước, một người mặc trang phục pháp sư hiện ra ở trong tầm mắt của bọn họ.
Simmons nhìn pháp sư kia, trên mặt lộ ra vẻ mặt hưng phấn.
“Không nghĩ tới thế mà lại đụng phải nhà thám hiểm của Hoa quốc, đây chính là ngươi tự mình đưa tới cửa!”
Hắn lẩm bẩm rồi một câu, trong giọng nói tràn đầy tự tin.
“Người này là của ta!”
Một giây sau, một âm thanh vang lên sát đó, người nói chuyện chính là Oak.
“Stop!” Ánh mắt của Simmons lạnh lùng, âm thanh trầm thấp: “Tên này nhất định phải đối nghịch với ta có phải không?”
“Ngươi nói không sai, đúng là ta nhìn ngươi không vừa mắt!” Oak cũng rất trực tiếp.
Hai người cùng nhìn nhau, đều thấy được không phục từ ánh mắt của đối phương nơi.
“Hai người các ngươi đừng cãi cọ!”
Vào lúc hai người sắp ra tay, cô gái tóc đỏ kia lên tiếng lần nữa.
Nàng chỉ vào pháp sư ở gần, cười lên tiếng: “Hai người các ngươi, ai có thể giết chết pháp sư kia thì không phải đã chứng minh người đó lợi hại hơn sao?”
Một chiêu đơn giản này dời đi mâu thuẫn đem đến hiệu quả vô cùng tốt.
“Thế nào? Có dám đánh cuộc một lần với ta hay không? Xem ai có thể giết chết pháp sư kia?” Simmons phát ra khiêu khích đối với Oak.
“So thì so đi, ai sợ ai, người thua lau giày cho người thắng!”
Oak đồng ý luôn, đồng thời tăng thêm yêu cầu.
“Đây chính là lời ngươi nói!” Simmons cười lớn một tiếng, lộ ra vẻ rất nắm chắc.
Oak không nói gì nữa, xông tới hướng của pháp sư nơi xa trước một bước.
Ánh mắt Simmons trầm xuống, cũng đuổi theo.
“Hai người này sẽ không có vấn đề gì sao?”
Một bên, những người khác nhìn cô gái áo đỏ, vẻ mặt băn khoăn.
“Chúng ta cũng làm khởi động tay chuẩn bị đi, cho dù thế nào thì không thể để cho hai người này đánh nhau!” Cô gái áo đỏ xoa xoa đầu, hiển nhiên có hơi nhức đầu.
Chẳng qua là hiển nhiên nàng không hiểu rõ ràng điểm quan trọng ở đâu!
...
“Đám người này khá gan dạ!”
Hiển nhiên pháp sư đột nhiên đến điều tra là Tô Mộ.
Hắn nhìn hai người Simmons còn có Oak đang nhích tới gần chính mình, bĩu môi.
“Xung Kích!”
Cùng lúc đó, Simmons dẫn đầu khởi động tiến công, hắn cầm hai cây rìu trong tay mạnh mẽ xông về Tô Mộ.
Khóe miệng của Tô Mộ khẽ nhếch lên, hoàn toàn không có ý muốn mở ra Lá Chắn bảo vệ.
Khi người này nhích tới gần, hắn lui về sau bằng vào ưu thế tuyệt đối về mặt tốc độ.
Miss!
Kỹ năng này của Simmons bị Tô Mộ tránh thoát dễ dàng!
“Không phải chứ?”
Một bước giản dị chất phác này khiến cho đầu óc của Simmons ngơ ngác trong nháy mắt.
Mẹ nó đây là thao tác thần tiên gì?
Nhưng không đợi hắn phản ứng kịp thì hắn thấy pháp sư trước mắt này giơ pháp trượng trong tay lên.
“Ầm!”
Pháp trượng trực tiếp đập vào trên đầu của hắn.
“Ngươi bị nhà thám hiểm: Tô Mộ đánh chết!”
Simmons hóa thành một vệt trắng, làm thế nào hắn cũng không tưởng tượng nổi hắn lại có thể bị một pháp sư giết chết bằng một gậy!