Chương 242: Đóng gói bán đồ.
“Nhưng nếu bán quá rẻ thì sau này ta muốn bán sẽ không lời được bao nhiêu nữa!”
Tô Mộ rối rắm.
Nhưng thời gian không đợi người, nếu một lúc nữa không có ai nhặt đồ thì những vật phẩm này sẽ biến mất.
“Ta biết tạm thời các ngươi không dùng được trang bị tam giai, nhưng mấy thứ này chiếm quá nhiều ô túi đồ của ta, ở đây có khoảng ba trăm trang bị tam giai, đóng gói bán, ngươi cho cái giá đi!”
Tô Mộ thật sự không biết nên đưa ra giá gì bèn đá quả bóng cao su này cho Lý Tiêu.
…
Thị trấn nào đó, Lý Tiên đang dẫn đội làm nhiệm vụ tuyến chính.
“Nhiều vậy à?”
Sau khi nhìn thấy tin nhắn Tô Mộ gửi đến, hắn lập tức lắp bắp khiếp sợ.
“Cho ta ra giá?”
Đặc biệt là nhìn thấy câu nói phía sau, hắn càng nở nụ cười khổ.
Nên đưa ra cái giá gì?
Nói thế nào cũng là trang bị tam giai, nếu ra giá thấp thì như đang làm Tô Pháp Thần chịu thiệt
Nhưng hắn cũng không có giá thị trường có thể tham khảo!
“Diêu Hiền, chúng ta còn bao nhiêu đồng vàng?” Hắn hô to với một người ở cách đó không xa.
“Tổng giám đốc Lý, bây giờ trong tay chúng ta có khoảng hơn hai trăm nghìn đồng vàng, cộng với đồng vàng của những người trong đoàn hẳn là có thể lấy ra ba trăm nghìn đồng vàng!” Cấp dưới Diêu Hiền nhanh chóng trả lời.
Đây là tài vụ lâu năm trong công ty hắn, vẫn luôn xử lý tài sản cho Lý Tiêu.
“Ngươi cảm thấy ba trăm trang bị tam giai trả bao nhiêu thì thích hợp?” Lý Tiêu im lặng một lúc rồi mở miệng hỏi.
“Trang bị tam giai?” Diêu Hiền khẽ nhướng mày, hỏi ngược lại: “Nhưng bây giờ chúng ta chưa dùng được số trang bị này, mua cũng không có ý nghĩa quá lớn mà?”
“Không giống nhau!” Lý Tiêu khẽ lắc đầu, nhấn mạnh: “Đây là trang bị Tô Pháp Thần bán!”
Diêu Hiền lộ ra vẻ bừng tỉnh.
Chủ yếu là ông chủ muốn nịnh bợ Tô Pháp Thần!
“Vậy một trang bị 100 đồng vàng, tổng cộng 30000 đồng vàng thì sao?” Diêu Hiền nghĩ rồi đưa ra một cái giá của “gian thương”.
“Ta cảm thấy cái giá này cũng được, Tô Mộ cất nhiều trang bị tam giai trong tay như vậy cũng vô dụng, chắc là hắn sẽ bán.”
Lý do Diêu Hiền dám đưa ra một cái giá thấp như vậy là vì hắn có tính toán của mình.
Bây giờ rất nhiều người chơi đã phát hiện, chỉ cần trong trò chơi có được đồng vàng thì có thể vẫn luôn tiếp tục sống, muốn sử dụng tiền trong hiện thực mua đồng vàng đã trở nên khó hơn rất nhiều.
Phần lớn số đồng vàng trong tay Lý Tiêu hiện giờ đều là do thành viên trong đội giết quái kiếm được.
Muốn nói hắn không đau lòng số đồng vàng đó là giả.
“Nâng lên gấp hai đi!”
Lý Tiêu hít sâu một hơi rồi ra quyết định.
Hắn gửi một tin nhắn cho Tô Mộ: “Vậy mỗi trang bị 200 đồng vàng, vũ khí thì 400, thế nào?”
Sau khi gửi đi, biểu cảm trên mặt Lý Tiêu cực kỳ thấp thỏm.
Sợ Tô Mộ không hài lòng với cái giá này.
…
Rừng Ma Vật.
Tô Mộ nhíu chặt mày nhìn giá cả Lý Tiêu gửi tới.
Giá trị của một trang bị tam giai tuyệt đối không chỉ 200 đồng vàng.
Cái giá mà Lý Tiêu đưa ra đúng là có hơi “lừa người”.
Nhưng nghĩ lại thì Tô Mộ cũng hiểu.
Trang bị tam giai, dù là đoàn đội đứng đầu thế giới như đội của Lý Tiêu cũng cần một thời gian rất dài mới có thể trang bị được.
Kể từ đó, chắc chắn đối phương sẽ luyến tiếc đầu tư một lượng lớn đồng vàng.
Có thể đưa ra cái giá này chắc cũng đã rất nể mặt mình.
“Bán cửa hàng cũng mới được mấy chục đồng vàng, phân giải tài liệu cũng không bán được bao nhiêu, thật ra cũng có thể chấp nhận cái giá này!”
Trong lòng Tô Mộ có tính toán.
“Thành giao!”
Sau khi gửi một tin nhắn cho Lý Tiêu, Tô Mộ bắt đầu nhặt đồ, sau đó đóng gói gửi qua bưu điện cho Lý Tiêu.
Dù sao bây giờ Lý Tiêu cũng là người đứng thứ ba trong bảng xếp hạng cấp bậc thế giới, hơn nữa lúc trước mình cũng từng giao dịch với hắn, cũng không lo lắng hắn sẽ quỵt nợ.
Sau khi toàn bộ trang bị được gửi qua bưu điện, Lý Tiên cũng nhanh chóng gửi 80000 đồng vàng tới bằng bưu điện.
“Bên ta đã tính qua, trang bị tổng cộng là 70000 đồng vàng, mặt khác, ta còn muốn mua 10000 đồng vàng tiền thuốc.”
“Không thành vấn đề, thuốc sẽ giảm giá cho ngươi!”
Đối phương sảng khoái như thế nên Tô Mộ cũng rất hào phóng gửi tất cả thuốc nhặt được sau đó cho Lý Tiêu qua bưu điện.
Giá trị tuyệt đối vượt qua 10000 đồng vàng.
“Cảm ơn Tô Pháp Thần, sau này phải hợp tác nhiều hơn nhé!” Lý Tiêu gửi tới lời cảm ơn.
Tô Mộ khách sáo hai câu rồi cũng lười trả lời tin nhắn.
Gửi đồ qua bưu điện cũng mất đồng vàng, phí thủ tục cũng gần bằng với phòng đấu giá.
80000 đồng vàng tới tay mình cũng chỉ còn hơn 70000.
Nhìn số đồng vàng trong ô túi đồ.
Tổng cộng là 332788 đồng vàng.
Tô Mộ không nhịn được phải cảm thán.
“Mình còn phải kiếm nhiều tiền hơn nữa!”
Hơn ba trăm nghìn đồng vàng ở Vương đô còn không đủ tiền mua một cửa hàng.
Dựa vào hiệu suất giết quái của mình, muốn kiếm được một triệu đồng vàng chắc chắn sẽ không thể thực hiện trong khoảng thời gian ngắn.
“Trang bị tam giai không dễ bán!”
“Hay là nhân cơ hội này chạy về thành Tiếu Nguyệt kiếm trang bị nhị giai bán nhỉ?”
Tô Mộ biến thành một thương nhân.
Dựa vào hiệu suất giết quái của mình, trang bị nhị giai muốn kiếm bao nhiêu thì kiếm bấy nhiêu.
Cũng không cần bán quá đắt, chỉ cần bán rẻ một chút treo lên phòng đấu giá thì căn bản không lo không bán được.
Vấn đề duy nhất chính là tốn thời gian!
Dù là giết quái nhị giai hay là treo trang bị lên bán cũng cực kỳ chậm trễ tốc độ lên cấp của mình!
Nhưng dù có kiếm được nhiều trang bị tam giai đi nữa cũng thuộc về trạng thái có tiền cũng không mua được!
“Hay là chế thuốc?”
Tô Mộ nhìn về phía thuốc.
Thuốc sử dụng trong game Thần Đồ cũng không hạn chế về cấp bậc.
Vừa rồi Lý Tiêu mua trang bị tam giai của hắn, nhưng trên thực tế thứ hắn muốn vẫn là những loại thuốc tam giai đó.
Dù là thuốc HP hay thuốc mana, tuyệt đối là hàng hoá nhiều người tranh giành.
Muốn nhanh chóng tích cóp đủ một triệu đồng vàng, chế một lượng lớn thuốc gửi bán mới là hành động đáng tin nhất.
“Làm nhiệm vụ trước đã, sau đó về thành nhìn xem có phương pháp mở rộng ô túi đồ không!”