Chương 285: Tiên hạ thủ vi cường
“Không biết liệu Tô Pháp Thần kia có đến tham gia cuộc vui này hay không, nếu hắn đến, phỏng chừng tất cả những người muốn gây rắc đều xong tại đây!” Văn Diệu lên tiếng.
“Ngươi có lòng tin đối với Tô Pháp Thần như vậy sao?” Long Phi bất đắc dĩ cười một tiếng.
“Đương nhiên rồi, hắn là thần tượng của ta đấy!” Giọng điệu của Văn Diệu cực kỳ khẳng định.
“Ta đã thăm dò thử rồi, nhưng tên đó không có hồi âm, vậy chắc hắn sẽ không xuất hiện đâu!” Long Phi thở dài một cái.
Ngoài việc giải quyết rắc rối ra, hắn còn nhận được một mệnh lệnh khác nữa.
Mượn cơ hội lần này, tìm ra Tô Pháp Thần!
Nhưng trong lòng Long Phi rất rõ ràng.
Vị Pháp Thần xuất quỷ nhập thần này sẽ không bao giờ chấp nhận bị khống chế bởi bất kỳ một thế lực nào!
…
Ban đêm bên ngoài bức tường u ám và lạnh lẽo.
Quản gia nhặt một ít củi, đốt lửa trại dưới một gốc cây lớn.
Tô Mộ ngồi ở một bên, cảm thấy trật tự khác lạ bên ngoài bức tường.
Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng tác động của cái lạnh.
Không chỉ có lạnh lẽo, mà còn có đói khát và mệt mỏi nữa.
Bên trong bức tường, một khi những cảm giác này xuất hiện, người chơi sẽ bị đá ra khỏi trò chơi.
Nhưng cảm giác logout bên ngoài bức tường mạnh hơn nhiều so với bên trong bức tường.
Tô Mộ không ăn, cũng không uống, để mặc cho cảm giác “suy yếu” kia tiếp tục tiếp diễn.
Hắn đang mò mẫm tìm trật tự bên ngoài bức tường!
“Khi những cảm giác này đạt đến một mức độ nhất định, những người chơi như ta sẽ trở nên yếu ớt, đồng thời thuộc tính cũng bị giảm, còn có HP sẽ bị trừ đi!”
Sau khi trạng thái “suy yếu” xuất hiện trên giao diện, Tô Mộ phát hiện các thuộc tính cơ bản của mình đều đã bị giảm 30%, hơn nữa còn đang tiếp tục giảm xuống.
HP của hắn cũng đang giảm xuống từng điểm mấy điểm một.
Tô Mộ đứng lên, có thể cảm nhận được thể lực đang nhanh chóng hao tổn một cách rõ ràng.
Tuy nhiên, tổn thất này vẫn nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được, dù sao thì thuộc tính cơ bản của hắn cũng rất cao.
Lúc này, một mùi thơm ngào ngạt tràn vào giữa hơi thở của Tô Mộ.
Quản gia lấy ra một hộp thức ăn, bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Đó là một hộp cơm máy, thức ăn trong đó đều nóng hổi, thoạt nhìn rất sang trọng.
“Cơm gì thơm thế, cho ta ăn với được không?” Tô Mộ không khách khí chút nào.
“Tên này, ngươi ra ngoài bức tường mà không chuẩn bị một chút thức ăn nào hay sao?” Quản gia liếc Tô Mộ, cau mày.
“ Làm sao ta biết, ngươi dẫn ta tới đây luôn mà!” Vẻ mặt Tô Mộ “mờ mịt”.
Quản gia suy nghĩ một chút, có vẻ lo lắng Tô Mộ sẽ bị “chết đói”, bèn lấy ra một hộp cơm máy.
Tô Mộ nhận lấy hộp cơm, sau khi mở ra liền mặc kệ, trực tiếp ăn.
Quản gia chậm chạp mãi không có ý định động thủ với hắn, chắc chắn hắn sẽ không hạ độc Tô Mộ vào lúc này.
Sau khi ăn no, Tô Mộ uống một bình HP để bổ sung, trạng thái yếu ớt rất nhanh đã biến mất.
“Ngươi trông coi đi, ta nghỉ ngơi một lát!”
Mặc kệ quản gia có trả lời hay không, Tô Mộ dựa vào cây đại thụ, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Một lúc sau, thấy Tô Mộ dường như đã chìm vào giấc ngủ say, ánh mắt của quản gia cũng trở nên lạnh đến thấu xương.
Hắn đứng lên, lấy ra một tấm bản đồ.
Đó chính là bản đồ đánh dấu thung lũng Lụi Tàn.
Trong khu rừng ma vật mênh mông bát ngát này, nếu không có bản đồ thì việc lạc đường là điều hoàn toàn bình thường.
Sau khi tính toán khoảng cách, quản gia lại cất bản đồ đi.
Hắn lại nhìn về phía Tô Mộ đang “ngủ say”.
Quản gia chậm rãi đi đến cạnh Tô Mộ.
Hắn giơ nắm đấm lên, như thể có ý định động thủ.
Nhưng hắn cũng không hề phát động công kích, mà là dùng sức đẩy mạnh thân thể của Tô Mộ một cái.
“Tỉnh lại đi!”
Dưới sự thúc giục của quản gia, Tô Mộ chậm rãi mở mắt.
“Làm sao vậy?” Dụi dụi đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ, Tô Mộ mở miệng hỏi.
“Lên đường thôi!” Giọng điệu của quản gia không chút nghi ngờ.
Tô Mộ bất đắc dĩ, leo lên thú cưỡi máy móc, đi theo sau quản gia.
Một chùm ánh sáng phát ra từ mắt của thú cưỡi đà điểu máy, chiếu sáng con đường phía trước.
Quản gia đi phía trước dẫn đường, dọc đường đi rất cẩn thận.
Tô Mộ theo sát phía sau hắn, ánh mắt thâm thúy.
Vừa rồi hắn không hề ngủ chút nào, nhất cử nhất động của quản gia đều đã bị hắn nhìn thấy.
“Vừa rồi cơ hội tốt như vậy, tên này vẫn không động thủ với ta, là do vẫn chưa đạt được mục đích hay sao?”
“Nói vậy thì, khi đến được thung lũng Lụi Tàn đó, ta nhất định phải hết sức cẩn thận!”
Nếu là một người chơi khác, chắc chắn sẽ nghĩ rằng chuyến đi này là một nhiệm vụ với NPC, nhưng Tô Mộ đã nhìn thông suốt tất cả.
Quản gia dẫn hắn ra bên ngoài bức tường, nhất định là có mưu đồ!
Còn về phần hắn đang tính toán cái gì, hiển nhiên chính là quả trứng rồng đang nằm trong tay hắn.
Nói cách khác, đợi sau khi đến được thung lũng Lụi Tàn, có lẽ tên này sẽ có cách khiến chính hắn phải giao ra quả trứng rồng!
Nghĩ đến đây, đôi mắt Tô Mộ tràn đầy sát khí.
“Lấy bất biến ứng vạn biến, hoặc là tiên hạ thủ vi cường!”
Đối xử với kẻ địch, Tô Mộ sẽ không có ý định nương tay.
Lý do hắn chưa ra tay chỉ đơn giản là vì còn chưa đến thung lũng Lụi Tàn kia mà thôi.
“Ta phải tìm một cơ hội đổi thú cưỡi sang bên này mới được!”
Tô Mộ nhìn về phía trang bị thú cưỡi của mình.
Nhìn từ vẻ ngoài, hai thú cưỡi máy móc này không khác nhau chút nào, điểm khác biệt duy nhất chính là vài vết xước trên thân.
Tô Mộ lấy một mũi tên từ trong thanh vật phẩm ra, sau đó bẻ gãy mũi tên, cầm trong tay.
Thông qua Góc Nhìn Ma Pháp, hắn quan sát thú cưỡi quản gia cưỡi rồi để lại vết xước giống như vậy lên thú cưỡi của mình.
“Tiếp đó nên đổi thế nào nhỉ?”
Lúc này đã là đêm khuya, chỉ cần quản gia xuống thú cưỡi máy móc thì mình sẽ có cơ hội đổi thú cưỡi.
Tầm mắt Tô Mộ chuyển về một chấm đỏ ở phía xa.
Đó là một con ma vật cấp BOSS có dấu hiệu sinh mệnh vô cùng mạnh mẽ.
“Nếu dùng Phích Lịch Lôi Quang thì hẳn là có thể dẫn nó tới đây!”