Chương 294: Sát ý của Tô Mộ.
Thế này cũng chưa tính cái gì.
Công kích ma pháp năm chữ số!
Khủng khiếp như vậy!
Dưới sự tăng phúc của BUFF này, sát thương của Trường Mâu Phong Bạo tăng lên tới 200 nghìn!
Cho dù là BOSS tứ giai đẳng cấp cao nhất, phòng ngự ma pháp của nó cũng không đến được một vạn điểm.
Nếu là bạo kích, con số sát thương quả thực đẹp như tranh vẽ!
Đương nhiên, kỹ năng này không phải không có khuyết điểm.
Thời gian cooldown thực sự quá lâu!
Bởi vì là kỹ năng của nghề nghiệp mục sư, cho nên kỹ năng này không chịu ảnh hưởng của Huyết Mạch Pháp Thần, bằng không nếu kỹ năng này không có cooldown, vậy mình quả thực được cất cánh bay rồi!
“Sau khi thăng lên cấp max, mặc dù lượng mana hao tổn cần năm ngàn, nhưng thời gian cooldown một giờ vẫn rất tốt!”
Khẽ gật đầu, Tô Mộ cáo biệt lão mục sư, tiến về Hiệp hội chiến sĩ.
Mình còn có sáu kỹ năng chưa học tập.
Đây có lẽ cũng là sáu kỹ năng cuối cùng hắn có thể học được trong chủ thành, trên cơ bản đều coi như đại chiêu tương đối mạnh mẽ của các nghề nghiệp.
So với Phòng Ngự Ma Pháp tốn một vạn đồng vàng để mua kia, những kỹ năng này có thể coi là hàng đẹp giá rẻ!
Mang tâm trạng mong đợi, Tô Mộ đi tới Hiệp hội chiến sĩ.
Nơi này đều là tên cơ bắp mặc khôi giáp, một người khôi ngô hơn một người.
Sau khi Tô Mộ mặc trang phục nghề nghiệp hệ ma pháp đến như thế, hai chiến sĩ thủ vệ cũng lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
“Xin chào, ta tới để tăng giai!”
Sau khi Tô Mộ mở miệng, tất cả bọn họ đều sửng sốt.
“A, mời tới bên này!”
Nhưng bọn họ cũng tiếp nhận điểm này rất nhanh.
Dù sao nhà thám hiểm cùng bọn họ là không giống.
Vẫn là quá trình quen thuộc, Tô Mộ thành công tăng giai, đồng thời học tập hai kỹ năng khác, toàn bộ đều lên tới cấp max.
‘Lòng Kiên Định: Thân là một chiến sĩ kiên định, HP cơ sở cùng phòng ngự vật lý cơ sở của ngươi được tăng lên 100%!’
‘Vinh Quang Chiến Sĩ: Sau khi mở ra, công kích cận chiến của ngươi được tăng lên 100%, giảm miễn 50% tổn thương phải chịu được, liên tục trong 1 phút đồng hồ, cooldown 1 giờ!’
Điều khiến Tô Mộ tương đối vui mừng là có một bị động kỹ năng.
Dưới sự tăng phúc của kỹ năng này, lượng máu và phòng ngự vật lý cơ sở của mình đều được tăng lên gấp đôi.
Mở ra giao diện thuộc tính.
Người chơi: Tô Mộ
Đẳng cấp: Cấp 5 tứ giai (2000/80000)
HP: 44300
MP: 102800
Công kích vật lý cận chiến: 2864
Công kích ma pháp: 7216
Phòng ngự vật lý: 3930
Phòng ngự ma pháp: 4660
Dưới tình huống thuộc tính không tăng lên, trị số trong giao diện thuộc tính của Tô Mộ được tăng lên rất nhiều.
Nếu lại thêm một Thánh Quang Chúc Phúc, trị số trên giao diện thuộc tính sẽ trở nên càng khủng khiếp hơn.
“Còn có bốn kỹ năng nữa!”
Rời khỏi Hiệp hội chiến sĩ, Tô Mộ ngựa không dừng vó.
Đang lúc hắn đi trên đường, một đội người đột nhiên xuất hiện, ngăn hắn lại.
“Nhà thám hiểm, đi theo chúng ta một chuyến đi!”
Người dẫn đầu là một vệ binh cầm trường thương, hắn lạnh lùng nhìn Tô Mộ, giọng nói mang cảm giác không được phép nghi ngờ.
Tư thế này cũng làm cho Tô Mộ híp mắt lại.
“Đi theo ngươi một chuyến? Dựa vào cái gì?”
Chi dù đối phương là một = NPC, Tô Mộ vẫn không chút khách khí.
“Dựa vào cái gì? Chỉ bằng ta là người chấp pháp của thành Diệu Nhật!” Vệ binh có dáng vẻ khá phách lối.
“Bắt lấy hắn!”
Hắn hô to một tiếng, những binh lính bên cạnh kia lập tức giơ lên trường thương trong tay, cùng nhắm ngay Tô Mộ.
Hành động của những người này khiến Tô Mộ nhíu chặt lông mày.
Bọn họ hiển nhiên là đến gây phiền phức cho mình, nhưng vấn đề là mình gây phiền toái gì sao?
“Người chấp pháp của thành Diệu Nhật thì thế nào? Ta lại không xúc phạm pháp luật trong thành Diệu Nhật này!” Tô Mộ ưỡn thẳng lưng.
“Chúng ta nhận được báo cáo của Lev, ngươi và quản gia của hắn cùng đi về phía ngoài tường, nhưng quản gia của hắn lại không trở về. Ngươi nhất định phải nói rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”
Giọng điệu của vệ binh lạnh lẽo.
“Lev? Là thương nhân bán thú cưng kia?”
Tần này Tô Mộ cũng phản ứng lại.
“Vệ binh thủ vệ tận mắt thấy ngươi và vị quản gia kia cùng rời khỏi thành Diệu Nhật.”
Vệ binh nhấn mạnh, dường như muốn nói: Ngươi không trốn thoát được đâu.
Tô Mộ nghe lời nói này, biểu cảm bình tĩnh.
“Ta quả thực đã rời đi thành Diệu Nhật cùng vị quản gia kia, nhưng sau khi đến bức tường kia, ta đột nhiên không muốn ra ngoài nữa. Tên kia cứ lôi kéo ta qua tường, ta đành phải logout, sau đó ta rốt cuộc không gặp lại hắn nữa. Ta còn đang suy nghĩ, tên kia đi đâu!”
Không nói tới một chữ liên quan đến chuyện ở Thung lũng Lụi Tàn, Tô Mộ trực tiếp giảo biện.
Vệ binh dường như cũng nghe hiểu “Logout” có ý gì, ánh mắt càng lãnh lẽo hơn.
“Chuyện rốt cuộc có phải như ngươi nói hay không, còn mời ngươi theo chúng ta trở về hỗ trợ điều tra!”
Hắn không bởi lần giải thích này mà bỏ qua cho Tô Mộ.
Những vệ binh bên cạnh kia nâng trường thương, bắt đầu thu hẹp lại.
“Ta muốn gặp Thần Lạc đại nhân!”
Ngay khi bọn họ chuẩn bị “Bắt lấy”, một câu của Tô Mộ khiến tất cả những người này đều cứng đờ tại chỗ.
“Ngươi biết Thần Lạc đại nhân?”
Thân là chỉ huy sứ của Vương đô, thân phận của Thần Lạc hiển nhiên cao hơn vệ binh trước mắt.
“Thần Lạc đại nhân phái ta đi làm một nhiệm vụ, ta đang định đi tìm hắn báo cáo!”
Tô Mộ há mồm thốt ra, càng cố ý lấy ra trang bị huân chương Diệu Nhật kia.
“Đây là huân chương Diệu Nhật, chỉ người có cống hiến đặc thù với thành Diệu Nhật mới có thể có được!”
“Ngươi lại có huân chương này?”
Vệ binh ở đây vô ý thức kêu lên.
Sắc mặt người dẫn đầu càng trở nên âm u.
“Còn chưa tránh ra?”
Thấy huân chương có tác dụng tốt như vậy, Tô Mộ phát ra tiếng hét to.
Đám binh sĩ vây xung quanh cũng không dám lỗ mãng, dồn dập thu hồi vũ khí.
Tô Mộ liếc nhìn vệ binh dẫn đầu, sải bước.
Nhìn từ thái độ của người này đối với mình, chắc là hắn nhận chỗ tốt gì từ thương nhân bán thú cưng , muốn gán tội cho mình.
Nhưng sau khi mình chuyển ra Thần Lạc, người này rõ ràng sợ hãi.