Chương 317: Dãy núi Thiết Hùng một trận lưu chuyển.
Bọn chúng có con đang chơi đùa cùng đồng bọn, có con đứng dưới ánh mặt trời hưởng thụ thời gian lười biếng, kết quả bên cạnh một sợi dây leo chết người bỗng nhiên bay ra.
Cho dù bọn chúng có “trí khôn” như thế nào, cũng không nghĩ ra được!
Mặt trời đến vị trí cao nhất trong ngày.
Mặt trời chói chang ở trên cao!
Tô Mộ tiếp tục đi, rừng rậm trước mắt biến mất không còn thấy, thay vào đó là một con đường núi với quái thạch lởm chởm.
“Đến khu vực màu đỏ đầu tiên rồi đây!”
Tô Mộ lấy ra tấm bản đồ kia, chỗ này đánh dấu chính là vị trí của con Đại Hắc Hùng đó.
“BOSS tứ giai sao?”
Tô Mộ đứng dưới chân núi, nhìn xem dãy núi dài vài trăm mét, mở ra hai kỹ năng thị giác.
Không giống với khu rừng rậm ma vật phân tán khắp nơi trước kia, phía trên dãy núi này, khắp nơi đều là quái vật gấu dày đặc.
Không phải loại quái vật gấu bình thường, là quái vật gấu hình người.
Quái vật gấu này hai chân đứng thẳng, một đám thân hình cao lớn, sở hữu bàn tay linh hoạt.
Bọn chúng phân công rõ ràng, trên con đường trong dãy núi thiết lập mấy cái trạm.
Tô Mộ lại nhìn phía rìa dãy núi.
Dãy núi này liên miên không dứt, muốn từ bên cạnh đi vòng qua, rõ ràng cần tiêu tốn rất nhiều thời gian.
“Không có gì khó!”
“Xử lý nơi này càng nhanh, thời gian tiết kiệm được cũng càng nhiều!”
Người vẫn còn ở dãy núi Thiết Hùng, tâm Tô Mộ đã bay tới phòng tuyến thứ ba rồi.
Phía sau chỉ cần đi qua hai đoạn đường có khu vực màu đỏ.
Đến lúc đó, mình có thể tìm tên đại pháp sư kia học tập kỹ năng rồi!
“Bên phía phân thân vẫn còn dọn dẹp ma vật ta bỏ sót trên đường, bên này thôi thì không dùng Vạn Mộc nữa, trực tiếp kéo đến vị trí của con BOSS kia, AOE một lượt!”
Tô Mộ hoàn toàn không xem đám quái vật gấu trên dãy núi kia ra gì.
Ngoài một phần quái vật gấu pháp sư ra, đại đa số còn lại đều là cận chiến.
“Dựa vào công kích của đám quái này, chỉ cần ta dùng Thạch Phu, trên cơ bản có thể bỏ qua công kích của chúng.”
“Công kích của đám quái pháp sư đó, mở cái Lá Chắn cũng đủ cản lại được rồi!”
Về mặt dụ quái này, Tô Mộ đã có quyết định rồi, vấn đề là ở chỗ vị trí của BOSS.
Trong khoảng cách giới hạn của Mắt Ưng và Góc Nhìn Ma Pháp, mình cũng không phát hiện tung tích của BOSS.
Sau khi thoáng suy nghĩ, Tô Mộ cũng không rối rắm.
Vừa dụ vừa xem là được rồi.
“Mau Lẹ!”
“Tật Phong Bộ!”
“Thị Huyết Cuồng Bạo!”
Mở hết ba kỹ năng tăng tốc độ, 1000 điểm nhanh nhẹn của Tô Mộ được tăng phúc cực nhiều.
Cả người hắn như một cơn gió, bay nhanh lên phía trên dãy núi.
Rất nhanh, đã đến trạm đầu tiên rồi.
Cái gọi là trạm có chướng ngại vật được xây bằng gỗ, vây kín hoàn toàn con đường núi rộng mấy mét.
Một thanh trường kiếm xuất hiện trên tay Tô Mộ.
Sau khi đi đến bên cạnh mấy chướng ngại vật kia, hắn tung ra hết sức lực.
Dưới sức mạnh to lớn đó của hắn, chướng ngại vật kia đã sụp đổ tan tành.
Quái vật gấu canh giữ phía sau chướng ngại vật cũng lập tức tấn công về phía Tô Mộ.
“Chớp Nhoáng!”
Một chớp loé lên, Tô Mộ ném toàn bộ quái vật gấu cận chiến ra phía sau.
Thỉnh thoảng có mấy con quái pháp sư tấn công, sát thương tạo ra cũng không đau không ngứa.
Tô Mộ tiếp tục làm theo như vậy, cùng lúc đó đánh vỡ chướng ngại vật thứ hai, tiếp tục dụ mấy con quái ở đó theo lên trên dãy núi.
Hắn muốn cho đám ma vật ngoài tường này mở mang kiến thức một chút.
Cái gì gọi là dắt chạy một vòng!
…
Bên kia, đội NPC tinh anh đó dẫn theo 300 binh sĩ đang gấp rút lên đường.
“Hơn một tiếng nữa là có thể đến dãy núi Thiết Hùng rồi, nhà thám hiểm kia bây giờ có lẽ đã tới dưới chân dãy núi Thiết Hùng rồi? Hắn chắc đang đợi chúng ta chi viện cũng nên? Cũng phải, không có chúng ta, một mình hắn dựa vào cái gì để qua dãy núi Thiết Hùng?”
Trên đường, pháp sư cao ngạo bắt được cơ hội liền đâm chọt Tô Mộ đôi câu.
Những người khác cũng không để ý đến hắn nhiều.
Chiến sĩ dẫn đội Dương Phong trên cả chặng đường dường như đang tìm gì đó, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Rất nhanh, đám người này phát hiện ra mấy người.
Là mấy tên thích khách rời khỏi đội đi dò xét kia.
Mấy tên thích khách này đang dựa vào dưới một gốc cây đại thụ nghỉ ngơi.
Sau khi Dương Phong nhìn thấy mấy người đó, hắn bước nhanh đi lên trước, lập tức nhíu mày.
Trong đội tổng cộng có 4 tên thích khách, bây giờ ở đây lại chỉ có ba.
Còn có một tên thích khách không rõ tung tích.
“Chỉ có ba người các ngươi sao?” Dương Phong lên tiếng hỏi.
“Húc Nham bảo chúng ta chia ra tra xét, kết quả chính hắn lại không thấy đâu, trên đoạn đường này của chúng ta, đừng nói Tô Mộ kia, đến bóng dáng một ma vật cũng không thấy, kỳ kỳ lạ lạ!”
Một tên thích khách trả lời.
Dương Phong nghe xong, đồng tử lộ ra chút âm trầm.
Nhưng hắn không để cho người khác phát hiện ra, lập tức che giấu đi, tiếp tục lên tiếng: “Ba người các ngươi tốc độ nhanh, đi xung quanh tìm kiếm tung tích của Húc Nham, thật sự tìm không thấy thì nhanh chóng đến dãy núi Thiết Hùng tụ hợp với chúng ta!”
“Đã biết!”
Ba tên thích khách không từ chối, bắt đầu tìm kiếm theo ba hướng.
Sau khi bọn họ rời đi, Dương Phong liếc nhìn pháp sư cao ngạo, lộ ra một nụ cười mỉm.
Dãy núi Thiết Hùng.
Nếu có những người khác ở đây, chắc chắn sẽ bị cảnh tượng trước mặt dọa đến giật mình.
Một tên pháp sư mặc pháp bào, đội mũ ma pháp đang chạy cực kỳ nhanh.
Sau lưng hắn có một đám quái vật Gấu đang chạy theo sau, con nào con nấy trông cũng rất hung hãn.
Nhưng những con quái vật Gấu này rất hiển nhiên không thể theo kịp tốc độ của tên pháp sư đó.
Lại qua một lát sau, trên con đường mà pháp sư đang chạy xuất hiện một chướng ngại vật.
Tốc độ của pháp sư không hề giảm đi, khóe miệng hắn nở nụ cười thản nhiên.
Vào lúc tiến đến gần chướng ngại vật, một nguồn năng lượng vô hình hiện lên từ trong cơ thể của hắn, tạo thành một cái vòng.
Cùng lúc đó, chướng ngại vật khổng lồ trên đường cùng với quái vật Gấu đang ngăn đường ở phía sau đều cùng lúc bị văng ra ngoài.
“Tìm được rồi!”