Chương 328: Xin hãy tăng tốc độ.
Giấu tai mắt của người khác!
Nếu cả quãng đường mình chỉ đi giết quái thì sẽ làm người khác cảm thấy chuyện nhóm người Dương Phong mất tích có vấn đề.
Nhưng một khi mình quay lại tập hợp với đội ngũ thì sẽ có lý do thoái thác.
Tô Mộ điều khiển thú cưỡi máy móc, trước khi trời tối đã tìm thấy vị trí của đội vận chuyển.
Nhóm vệ binh vây xung quanh vật tư, thành lập một vòng bảo vệ, cách mấy mét lại có một lửa trại.
Trong đội có vài nhân viên hậu cần đang nấu cơm, mùi thơm tỏa xung quanh.
Tô Mộ cất thú cưỡi đi rồi đi về phía Dahl.
“Là ngươi? Ngươi về rồi à?”
Dahl thấy Tô Mộ đến rõ ràng cảm thấy hơi ngạc nhiên.
“Sao ngươi lại về một mình? Những người khác đâu?”
“Những người khác á? Ta không biết!” Tô Mộ tỏ vẻ khó hiểu.
Đây chính là mục đích hắn quay về đội vận chuyển.
Trên con đường phía trước có không ít ma vật, đám người Dương Phong mất tích hoàn toàn có thể đẩy lên trên người chúng.
“Ngươi không gặp được bọn họ à?” Dahl hơi sửng sốt, cảm thấy hơi kỳ lạ.
“Không gặp, có thể là lúc ta dẫn quái đi nên không nhìn thấy bọn họ!” Tô Mộ tiếp tục giả ngu, bịa ra một lý do hợp lý.
“Được rồi!” Dahl cũng không hỏi nhiều.
Đúng là có thể xảy ra loại tình huống này.
Dahl nhìn về phía Tô Mộ, ánh mắt mang theo sự nóng bỏng.
Tô Mộ bị ánh mắt này nhìn nổi da gà, nhíu mày lại: “Ngươi đừng nhìn ta như thế nữa!”
“Ha ha!” Dahl nở nụ cười, vươn tay vỗ vai Tô Mộ: “Ngươi đúng là thâm tàng bất lộ, vậy mà có thể dùng năng lực của một người rửa sạch toàn bộ ma vật trong dãy mũi Thiết Hùng. Ta rất tò mò, rốt cuộc ngươi làm thế nào vậy?”
“Công kích ma pháp của ta khá cao, dùng kỹ năng AOE chậm rãi giết là được!” Tô Mộ thản nhiên trả lời.
“Ặc!”
Câu trả lời này làm Dahl không biết nói gì tiếp.
Cái gì gọi là công kích ma pháp khá cao?
Kỹ năng AOE này còn có thể giết luôn cả BOSS được à?
Nhưng Tô Mộ không muốn nói cụ thể thì Dahl cũng không thể hỏi quá nhiều.
“Tiếp theo sẽ phải qua sông Phong Khê, ngươi tiếp tục đi một mình hay là ta phái người giúp đỡ ngươi?” Dahl đổi đề tài, hỏi ý kiến của Tô Mộ.
Thành công đưa vật tư đến phòng tuyến thứ ba mới là chuyện hắn cần suy xét nhất.
“Hôm nay ta nghỉ ngơi ở đây một lúc trước, ngày mai cứ giao cho một mình ta là được!” Tô Mộ trả lời.
Dọc theo quãng đường, mình chưa từng hành động theo đội, sau này cũng sẽ không.
Có những NPC đó ở, mình lại không thể tuỳ ý sử dụng kỹ năng AOE.
“Nhưng ma vật trên con đường phía trước ta còn chưa rửa sạch, nếu đội người tinh anh kia gặp không chừng sẽ gặp nguy hiểmđấy!” Tô Mộ tiếp tục nói, tiêm cho Dahl một “mũi tiêm dự phòng”.
“Bọn họ đều là tinh anh, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu.” Dahl cũng không lo lắng.
Những người này đều là tinh anh do công hội phái tới giúp đỡ, cho dù gặp phải ma vật cấp BOSS cũng có sức chiến một trận.
Nhưng điều hắn không biết là đội tinh anh này có bốn người đã đi đời nhà mà.
Tô Mộ không nói nữa, nằm trên một chiếc giường gỗ do Dahl chuẩn bị.
Bên trên trải không ít đệm nên nằm cũng rất thoải mái.
Dahl thấy thế khẽ mỉm cười, hoàn toàn không có ý trách móc vì bị chiếm giường.
Cả quãng đường đi, người phụ trách là hắn thật sự quá là nhẹ nhàng.
Nói thật, hắn cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng.
“Ngươi cứ nghỉ ngơi đi, nơi này giao cho ta!” Dahl nói một câu với Tô Mộ rồi dẫn một đội vệ binh đi tuần tra xung quanh.
Ở trong đội ngũ, nơi nơi đều là thủ vệ, Tô Mộ cũng yên tâm nghỉ ngơi.
Một lát sau, một vệ binh bê một bát đồ ăn thơm ngào ngạt tới: “Nhà thám hiểm, ăn chút gì đi!”
“Cảm ơn!”
Tô Mộ bò dậy từ trên giường rồi nhận lấy bát đồ ăn còn nóng hổi này.
So với lương khô lạnh băng trong thanh vật phẩm, hương vị của đồ ăn nóng ngon hơn quá nhiều.
Sau khi ăn no, Tô Mộ lại uống một bát canh nóng, cảm thấy hạnh phúc.
Nằm trên chiếc giường thoải mái, thời gian cũng chậm rãi trôi đi.
Tốc độ tiến lên trong mấy ngày nay của đội vận chuyển vượt qua mong muốn, hơn nữa Tô Mộ còn chưa đi mở đường nên Dahl cũng sẽ không hành động trong đêm.
Chân trời dần dần sáng lên.
Tô Mộ duỗi eo, thức dậy từ trên giường.
“Tỉnh rồi à?” Dahl nhanh chóng bước tới.
“Tăng tốc độ đi, ta có thể bảo đảm con đường phía trước thông suốt, còn về nhóm người tinh anh kia, nếu ngươi gặp được bọn họ thì bảo bọn họ ngoan ngoãn đợi trong đội là được!”
Tô Mộ vừa ngáp vừa nói.
“Ta hiểu rồi!” Dahl không chút nghi ngờ.
Cả quãng đường thuận lợi đã chứng minh thực lực mạnh mẽ của nhà thám hiểm này.
Có thể nằm thắng thì ai còn muốn đi liều mạng nữa chứ?
“Bên này giao cho ngươi nhé!”
Tô Mộ nói với Dahl một câu rồi một mình rời khỏi đội.
Sau khi đi tới vị trí không ai nhìn thấy, sau lưng hắn đột nhiên xuất hiện một đôi cánh lửa.
Đôi cánh lửa nhanh chóng đưa Tô Mộ lên trời cao.
Lượng mana liên tục tiêu hao, hắn nhanh chóng bay trên không trung.
“Vù! Vù!”
Bên tai truyền đến tiếng gió rít.
Tự do bay lượn, Tô Mộ hét to một tiếng.
“Thoải mái quá!”
Hắn bay thật sảng khoái, nhưng mỗi 3 giây lại mất 1% mana cũng là tiêu hao quá lớn.
Dưới trạng thái mở ra Năng Lượng Thức Tỉnh, Tô Mộ chỉ có thể miễn cưỡng duy trì.
“Khi nào ta có thể mỗi 3 giây hồi lại 1% lượng mana, là có thể duy trì trạng thái bay rồi!”
“Không biết có thể nắm giữ một kỹ năng loại bị động hồi phục lượng mana theo tỷ lệ phần trăm hay không!”
Nhìn thanh mana của mình, thật sự Tô Mộ có hơi bất đắc dĩ.
Mana của mình thực sự là quá nhiều!
“Trước tiên tìm được vị trí của những tinh anh kia!”
“Góc Nhìn Ma Pháp!”
Cùng lúc đang bay trên không trung, Tô Mộ mở ra Góc Nhìn Ma Pháp, tiến hành tìm kiếm phía dưới.
Sau một thời gian, trong Góc Nhìn Ma Pháp xuất hiện một số bóng dáng.
Đó là những NPC tinh anh.
Bọn họ đang chiến đấu với một số ma vật.
Sau khi không có chiến sĩ mạnh mẽ như Dương Phong, hiển nhiên khi đối mặt với ma vật, những người này có chút không chống đỡ nổi.
Tô Mộ phớt lờ bọn họ, tiếp tục tiến về phía trước.