Chương 338: Có người “giúp đỡ” cũng được đấy.
Giống như trước đây muốn lên cấp thì phải giết ma vật đạt được đủ giá trị thăng cấp hoặc sử dụng ma hạch với số lượng lớn thông qua ma pháp trận, về bản chất là giống nhau.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Thạch Tượng Quỷ chắc chắn là ma vật có cấp bậc ngũ giai cao nhất.
Sự mạnh mẽ của nó vượt xa boss, đạt tới cấp Lãnh Chúa!
Kinh nghiệm nhận được khi giết chết ma vật như thế này đủ để khiến cho một người tứ giai như mình lên luôn ngũ giai!
Mọi chuyện đúng như dự đoán của Tô Mộ.
Trong khi dòng năng lượng mạnh mẽ dần dần được hấp thu trong cơ thể, một thông báo xuất hiện.
‘Chúc mừng ngươi thành công lên cấp, tất cả thuộc tính cơ bản đều tăng 80 điểm!’
“Quá ngon!”
Lên ngũ giai, gương mặt Tô Mộ khó nén vui mừng.
Mình đang rầu làm sao mới có thể lên ngũ giai, ma vật cấp Lãnh Chúa đúng là “giúp người gặp nạn”.
“Tà Thần ơi, ngươi đối xử tốt với ta thật đó!”
Ngẩng đầu nhìn về bầu trời, Tô Mộ nói lớn.
Hắn cố ý nói cho Tà Thần kia nghe.
Còn việc đối phương có thể nghe thấy hay không thì chẳng cần biết.
Tuy nhiên Tà Thần không đạt được mục đích, nhất định còn sẽ có hành động khác.
“Đến đâu thì hay đến đó vậy.”
Vẻ mặt Tô Mộ bình tĩnh, hoàn toàn không vì kẻ địch “đáng sợ” này mà cảm thấy áp lực.
Nếu đối phương có thể ra tay, thì đã không cứ thế phái người “giúp đỡ” mình.
Hơn nữa nghĩ kĩ lại, có người tiếp tục “giúp đỡ” cũng được đấy chứ!
Tô Mộ nhìn về thi thể của Thạch Tượng Quỷ ở trên mặt đất.
Ngoài giúp mình lên cấp thì tên này sẽ cho mình niềm vui bất ngờ nào nữa đây?
Phòng tuyến thứ ba.
Tình hình chiến đấu ở đây cực kỳ thảm thiết.
Dưới tường thành đâu đâu cũng là ma vật.
Một lượng lớn NPC nhảy xuống từ trên tường thành, liều chết chiến đấu với những con ma vật đó.
Bởi vì có NPC chiến đấu với ma vật nên những pháp sư trên tường thành cũng không dám tùy tiện phát động công kích phạm vi lớn.
Bọn họ chỉ có thể lợi dụng ưu thế về tầm bắn tiến hành công kích đơn trên tường thành.
Tuy sát thương tạo thành rất khả quan nhưng không chịu nổi số lượng đàn ma vật thật sự quá nhiều.
“Đây là lần ma vật tấn công thành lớn nhất từ trước tới đây, những con ma vật này từ đâu ra? Vì sao phòng tuyến thứ hai lại không báo động trước?”
“Nếu tiếp tục như vậy thì chúng ta sẽ không chịu đựng được nữa đâu!”
“Liều mạng với chúng nó, giết được con nào hay con đấy!”
Dưới tường thành, các vệ binh tắm máu chiến đấu hăng hái không ngừng gào lên.
Dưới quy tắc của trò chơi, chỉ cần lượng máu của bọn họ không về không thì vẫn còn có năng lực chiến đấu.
Trên tường thành, một cô gái mục sư mặc áo trắng, khuôn mặt xinh đẹp đang cầu nguyện.
“Thánh Quang Trì Dũ!”
Một tia thánh quang rơi xuống từ trên bầu trời, chữa khỏi cho những chiến sĩ kia.
“Vì quê hương sau lưng chúng ta, giết sạch những con ma vật này!”
Một tiếng hô giận dữ vang vọng xông thẳng tận trời.
Quan chỉ huy một kiếm giết một con ma vật, đạp lên người nó giơ cao thanh kiếm dài trong tay.
Những người khác bị khí thế này cảm nhiễm lao vào anh dũng giết địch.
Nhưng ngay khi tình hình chiến đấu đang kịch liệt nhất thì một chuyện kỳ quái đã xảy ra.
Những con ma vật bên dưới đang leo lên tường thành đột nhiên bắt đầu lùi lại.
Ma vật đang chiến đấu với vệ binh cũng làm ra hành động tương tự.
“Rốt cuộc là chuyện gì?”
“Sao đám ma vật này lại lùi lại?”
“Chúng nó nghe thấy mệnh lệnh của ai à?”
Các chiến sĩ mở to hai mắt nhìn, lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng.
Chỉ thiếu một chút nữa thôi, thật sự chỉ thiếu một chút nữa thôi đám ma vật này đã công phá phòng tuyến thứ ba!
“Có đuổi theo không?”
Một vài binh lính nhìn về phía quan chỉ huy.
“Không cần đuổi theo, dọn dẹp chiến trường, lùi vào trong thành!”
Quan chỉ huy lập tức ra lệnh.
Giặc cùng đường không nên đuổi theo, hắn cần phải đề phòng đám ma vật này ngóc đầu trở lại.
Hơn nữa dựa vào trạng thái của những chiến sĩ này cũng không thể tiêu diệt được một đàn ma vật khổng lồ như vậy.
“Dù thế nào thì tạm thời đã được cứu rồi!”
Quan chỉ huy kéo cơ thể mệt mỏi đi vào trong thành, thở phào một hơi.
Hắn ngẩng đầu nhìn vị pháp sư già trên tường thành.
Người này cũng lộ ra vẻ mặt như trút được gánh nặng.
Nhưng bọn họ không biết rằng lí do đàn ma vật này lùi lại đều vì một người.
Một người chơi!
…
Bên kia.
Tô Mộ đi tới bên cạnh thi thể của Thạch Tượng Quỷ, nhặt đồ nó rơi ra.
‘Ngươi nhận được Nguyên Pháp Chi Hồn!’
‘Ngươi nhận được kiếm Ác Linh Lãnh Chúa!’
‘Ngươi nhận được ma hạch của Thạch Tượng Quỷ!’
‘Ngươi nhận được áo choàng ức ma!’
Tổng cộng có bốn thứ, có thể nói mỗi thứ đều là cực phẩm.
‘Nguyên Pháp Chi Hồn (cấp S): Có được ngọn nguồn pháp lực, có thể không ngừng hồi phục MP (mỗi giây hồi phục tối đa 0.3% MP).’
Cái đầu tiên là kỹ năng bị động, sau khi nhìn thấy hiệu quả bị động, Tô Mộ đã không biết mình nên nói gì.
Có thể nói là kỹ năng này tăng lên không giới hạn với hắn!
“Tăng tới cấp tối đa!”
Điều quan trọng nhất là kỹ năng này còn có thể tiếp tục tăng cấp!
‘Nguyên Pháp Chi Hồn thành công tăng tới cấp SSS!’
Sau khi tăng kỹ năng này tới cấp tối đa, hiệu quả hồi phục của kỹ năng bị động là mỗi giây hồi 1% MP tối đa.
Điều này cũng có nghĩa là cho dù hắn tiêu hao bao nhiêu mana thì đều có thể hồi đầy trong vòng một trăm giây!
“Lá Chắn Ma Pháp!”
Vì nghiệm chứng hiệu quả hồi mana, Tô Mộ tiêu hao 30% lượng mana mở lá chắn ra.
Thanh mana giảm xuống, một cảm giác kỳ lạ xuất hiện.
“Có một luồng ma lực đang rót vào trong cơ thể ta!”
Tô Mộ mở to hai mắt.
Loại cảm giác này vô cùng kỳ diệu, giống như có năng lượng không dùng hết vậy.
Ba mươi giây sau, lượng mana của hắn cũng hoàn toàn hồi đầy.
“Lá Chắn Ma Pháp!”
Tô Mộ lại mở lá chắn ra một lần nữa.
Cùng lúc đó, hắn mở ra Năng Lượng Thức Tỉnh.
Lượng mana nhanh chóng khôi phục, một cái là tỉ lệ hồi phần trăm lượng mana mỗi giây, còn một cái là một lượng hồi mana cố định.