Chương 347: “Vô cùng nguy hiểm!”
Nói đến đây, hắn nhìn chằm chằm vào Tô Mộ, trong mắt lộ ra lòng thù địch.
“Ta hy vọng quan chỉ huy đại nhân đồng ý để ta dẫn người đi tìm!”
“Chuyện này!”
Vân Triết nhìn Tô Mộ, sắc mặt có vẻ bối rối.
Thân là anh hùng đã cứu phòng tuyến thứ ba, hắn không tin rằng Tô Mộ sẽ vô cớ đối phó với đám người Dương Phong.
Nhưng rốt cuộc trong đó đang tồn tại ân oán gì, hắn cũng không thể nào biết được.
Nếu tráng hán thật sự tìm ra được chút manh mối, thì chuyện này nên xử lý như thế nào đây?
“Quan chỉ huy đại nhân, ta còn có nhiệm vụ, tạm thời không tiếp ngươi được!”
Lúc này, giọng nói của Tô Mộ vang lên.
“Làm sao? Ngươi chột dạ à?” Tráng hán nhìn chằm chằm Tô Mộ, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.
“Chột dạ? Ta làm sao mà phải chột dạ?” Tô Mộ nhìn chằm chằm vào tráng hán, ánh mắt không chút nhượng bộ.
“Vậy tại sao ngươi lại phải vội vã rời đi như vậy làm gì?” Tráng hán cười một tiếng, cầm trong tay trường kiếm.
Nhìn tư thế này của hắn, tựa hồ đang muốn ra tay công kích Tô Mộ.
“Ma vật bất cứ lúc nào cũng có thể ngóc đầu trở lại, ta nóng lòng muốn tra rõ tình huống, dĩ nhiên là vì an nguy của phòng tuyến thứ ba!” Tô Mộ cũng cười nói.
Không đợi tráng hán mở miệng, Vân Triết đã giành nói trước: “Đúng vậy, nhất định phải làm rõ động tĩnh của đại quân ma vật, nhà thám hiểm, ngươi mau mau hành động đi!”
Lần này, tráng hán không nói nên lời nữa.
An nguy của phòng tuyến thứ ba quan trọng hơn nhiều so với một vài NPC đã biến mất.
Có Vân Triết ủng hộ, sau lưng Tô Mộ xuất hiện một đôi cánh hỏa diễm, bay lên không trung.
Sau khi Tô Mộ rời đi, tráng hán nghiến răng, ánh mắt sắc bén.
“Quan chỉ huy đại nhân, ta muốn dẫn người đi tiếp ứng đám người Dương Phong, ngươi không có ý kiến gì chứ?” Hắn vẫn không bỏ cuộc.
“Các hạ Lauren, hiện tại tình huống của phòng tuyến thứ ba rất nguy cấp, trong rừng cây có thể có ma vật cường đại ẩn núp, lúc này mà đi chỉ sợ là không an toàn lắm đâu?” Vân Triết từ chối nói.
“Đúng vậy, có thể đám người Dương Phong đã bị ma vật công kích, cho nên đi lệch đi so với lộ trình ban đầu, không chừng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.” Dahl cũng nói theo.
“Hừ, những ma vật kia còn chưa đủ để Dương Phong rơi vào tuyệt cảnh!” Tráng hán hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không nể mặt Vân Triết cùng với Dahl.
“Các ngươi không phái người, vậy thì ta sẽ tự đi tìm!” Hắn trầm giọng nói, quay đầu nhìn về phía những NPC tinh anh: “Các ngươi ai muốn đi cùng ta?”
“Ta đi cùng ngươi!”
“Ta cũng đi!”
Chỉ có hai giọng nói vang lên.
Một tên chính là chiến sĩ đã làm chứng chống lại Tô Mộ, còn tên kia là một NPC ăn mặc như thích khách.
Còn về phần những người khác, bọn họ nhìn khu rừng với ánh mắt sợ hãi, hoàn toàn không có ý định “giải cứu” đám người Dương Phong.
“Đi!” Lauren hét lớn một tiếng, mặc kệ Vân Triết còn muốn khuyên can, đi về phía rừng cây.
Vân Triết nhìn theo bóng lưng rời đi của hắn, sắc mặt khó coi, chỉ có thể tiếp tục ra lệnh cho những người khác: “Mau vận chuyển vật tư vào thành!”
Một đám binh sĩ cũng tăng nhanh tiến độ.
Một lúc sau, đại quân đã mang được hết đồ tiếp tế vào thành, Vân Triết cùng Dahl sóng vai đi ở phía sau cùng.
“Trong rừng rất nguy hiểm, ta thấy mấy người bọn họ, chỉ e là lành ít dữ nhiều!” Đột nhiên, Dahl giảm thấp âm lượng.
Vân Triết nghe vậy, đột nhiên nhìn về phía Dahl.
Đây rõ ràng là trong lời nói có hàm ý!
Dahl mỉm cười, đặt tay lên vai Vân Triết, hai người cùng nhau dừng lại.
“Nếu như bọn họ thật sự không thể trở về, ta nghĩ mười phần thì tám chín phần là bọn họ đã bị những ma vật kia giết chết rồi, ngươi nói có đúng không?”
“Quan chỉ huy đại nhân?”
Giọng nói của Dahl lại một lần nữa vang lên bên tai Vân Triết, hắn đã hiểu ra được rồi.
“Ngươi nói không sai!” Một lát sau, Vân Triết trả lời.
Lời nói của Dahl làm cho hắn càng thêm chắc chắn, những người kia nhất định có ân oán gì đó với Tô Mộ.
Còn về phần ân oán là gì, Vân Triết không muốn quan tâm, cũng không đến lượt hắn quan tâm.
Hắn chỉ cần quan tâm đến một chuyện: Đó là sự an toàn của phòng tuyến thứ ba!
Nếu chuyện này thật sự bị điều tra ra, đương nhiên sẽ giao cho Thần Lạc phụ trách.
Dahl là người của Thần Lạc.
Những lời vừa rồi đã nói rõ thái độ của Thần Lạc đối với chuyện này!
Có thái độ của Vân Triết, Dahl cũng không nhiều lời nữa, nhẹ nhàng vỗ vai hắn một cái.
Trước khi lên đường, Thần Lạc đã đặc biệt giao phó, giữa đường có thể sẽ có người đứng trong bóng tối đối phó với Tô Mộ.
Lúc này, những người này đã nổi lên mặt nước.
Sau khi biết Tô Mộ mạnh mẽ như thế nào, Dahl hoàn toàn không có ý định nhúng tay vào nữa.
Hãy để đám người Lauren đó tự tìm đường chết đi!
...
Trên bầu trời phòng tuyến thứ ba, Tô Mộ vẫn luôn quan sát hành động của đám người Lauren bằng Góc Nhìn Ma Pháp.
“Tên này quả nhiên làm như vậy!”
Tô Mộ lộ ra một nụ cười lạnh.
Nếu đám người Lauren đã muốn đi tìm kiếm cái gọi là “bằng chứng”, vậy hắn đưa cho bọn chúng là được rồi.
“Những người hành động cùng với hắn, chắc hẳn đều là người của Lev.”
Ánh mắt Tô Mộ cũng trầm xuống.
Đối phó với kẻ thù, hắn không bao giờ biết đến hai chữ “nhân từ”!
“Để những người này nhìn thấy ta bay ra ngoài phòng tuyến thứ ba, sau đó sử dụng trận truyền tống để diệt trừ những người này là xong!”
Sau khi hạ thấp độ cao, Tô Mộ cố ý bay song song với bức tường thành của phòng tuyến thứ ba.
Lượng lớn binh sĩ trú đóng trên tường thành, dưới sự giám sát của những người đó, Tô Mộ bay thẳng vào trong rừng rậm.
Không vội sử dụng trận truyền tống, Tô Mộ dự định sẽ đi thăm dò khu rừng một phen.
“Không có ma vật à?”
Sau khi bay một hồi trong khu rừng ở độ cao thấp, Tô Mộ bỗng nhíu mày.
Hắn bay rất nhanh, nhưng lại không phát hiện ra dấu vết của ma vật.
Vậy có nghĩa là những ma vật kia đã từ bỏ cuộc tấn công vào phòng tuyến thứ ba.
“Tên Tà thần đó đang có âm mưu gì?”
Tô Mộ tăng nhanh tốc độ bay, tiếp tục tìm kiếm.
Phía bên Lauren cũng không cần vội vàng.