Chương 346: Người nhận thư
Người kia vẫn không bỏ cuộc, hắn nhìn chằm chằm vào Vân Triết: “Quan chỉ huy đại nhân, ngươi phải chủ trì công đạo cho đám người Dương Phong!”
Nghe đến đây, ánh mắt Tô Mộ nhất thời trầm xuống.
Không có chứng cớ, nhưng người này vẫn cứ khẳng định Dương Phong là do hắn giết.
Lòng dạ đáng chém thật đấy!
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Vân Triết không hề bênh vực Tô Mộ giống như Dahl.
Với tư cách là quan chỉ huy của phòng tuyến thứ ba, nếu như có người biến mất khỏi khu vực của hắn, Vân Triết đương nhiên phải tiến hành điều tra.
“Ta cũng muốn hỏi là đã xảy ra chuyện gì đây?” Tô Mộ khoát khoát tay, trên mặt tràn đầy bất đắc dĩ.
“Ta đã nói với nhóm người này ngay từ ban đầu là hãy tránh xa ta ra rồi.”
“Ta dọn dẹp ma vật dọc theo con đường này, một bóng người cũng không thấy, huống chi những người này có thể đuổi kịp ta sao?”
Nói đến đây, Tô Mộ khinh thường cười một tiếng.
Kiểu kiêu ngạo đó cũng khiến đám tinh anh xấu hổ đến mức muốn độn thổ.
Quả thực ngay từ đầu bọn họ coi thường Tô Mộ chỉ là một nhà thám hiểm nho nhỏ.
Nhưng sau khi mọi chuyện đều không bị cản trở, lại thêm cái chết của ma vật cấp Lãnh Chúa, cũng đủ để chứng minh rằng nhà thám hiểm này không hề khoác lác chút nào.
“Ngươi nói ngươi quay trở về đội giao hàng, nhưng nếu như ngươi quay lại đi đường cũ, thì sao có thể không gặp được người?” Người kia lại nói, tự cho là đã bắt được đằng chuôi của Tô Mộ, lại nói thêm: “Ta thấy ngươi đang chột dạ thì có, nói câu nào mâu thuẫn câu đó!”
“Ha ha!” Tô Mộ cười lắc đầu.
Một giây sau, đôi cánh hỏa diễm xuất hiện phía sau lưng hắn, đưa hắn lên trời cao.
“Thật ngại quá, ta đi lại bằng cách bay, dĩ nhiên là không nhìn thấy được chó mèo ở dưới rồi!”
Ở phía trên, giọng điệu của Tô Mộ tràn đầy khinh miệt.
Con chó con mèo mà hắn đang nói đến, rõ ràng chính là những kẻ được gọi là “Tinh Anh” này đây.
“Ngươi!” Người buộc tội Tô Mộ nắm chặt tay, gương mặt hiện rõ vẻ tức giận.
“Ngươi nói ta giết chết đám người Dương Phong? Ta cũng nói bọn họ là bị ngươi giết đấy!”
“Dọc theo con đường này không có ma vật, bọn họ cùng các ngươi hành động chung, làm sao bỗng dưng lại mất tích được? Chẳng lẽ là các ngươi có tật giật mình, muốn hắt nước bẩn lên người của ta?”
Tô Mộ nhìn xuống từ trên cao, giọng điệu cường thế.
Nếu đối phương đã có thể đưa ra lời buộc tội với hắn, vậy thì hắn cũng có thể đưa ra lời buộc tội đối với đối phương.
“Ngươi ngậm máu phun người!”
Người kia không nén được tức giận, hắn gầm lên với Tô Mộ.
“Ta cáo buộc ngươi thì là ngậm máu phun người, còn ngươi cáo buộc ta thì lại không phải à?”
Ánh mắt Tô Mộ lạnh lẽo, hắn khoanh tay lại, nhìn xuống Vân Triết ở phía dưới: “Quan chỉ huy đại nhân, ngươi nhất định phải sáng suốt đấy nhé!”
Vân Triết cau mày, trên mặt lộ ra vẻ chua xót: “Ngươi đi xuống trước đi!”
Tô Mộ nể mặt Vân Triết, từ không trung bay trở lại mặt đất.
“Chuyện này tạm thời gác qua một bên, đám người Dương Phong khả năng gặp phải chút phiền phức, không chừng một lát nữa sẽ đến được phòng tuyến thứ ba thôi, các ngươi không cần quá lo lắng!”
Vân Triết quay sang trấn an người kia.
“Nhưng với tốc độ của đám người Dương Phong, bọn họ hẳn là đã tới từ lâu rồi, nhất định đã xảy ra chuyện, nhất định là do tên này làm!” Người kia lại không muốn buông tha.
Thái độ này của hắn cũng khiến cho Vân Triết phải nhíu mày, phát hiện ra có điểm khác thường.
“Sao ngươi có thể khẳng định như vậy? Chẳng lẽ chính mắt ngươi đã nhìn thấy?”
Giọng nói của Vân Triết trở nên lạnh lùng.
Người kia cũng ý thức được không đúng lắm, vội vàng đáp: “Ta chỉ là đoán mò thôi!”
“Đoán mò cũng nên có chừng mực!” Vân Triết quát lớn.
“Ngươi cũng đừng quên, nếu không có nhà thám hiểm này, phòng tuyến thứ ba cũng sẽ không giữ được, ngay cả tính mạng của các ngươi cũng không còn!”
Vân Triết lại bổ sung thêm một câu, khiến cho đám tinh anh á khẩu không nói được câu nào.
Đúng vậy, nếu không có Tô Mộ, bọn họ đã chết ở trong tay ma vật từ lâu rồi, vậy mà bọn họ còn có mặt mũi đi cáo buộc “ân nhân cứu mạng” của mình?
“Chuyện này đến đây là chấm dứt!”
Thấy không ai lên tiếng, Vân Triết hít một hơi thật sâu, nói một câu chốt gọn.
Mặc dù không nói rõ, nhưng đến đây chấm dứt có nghĩa là sẽ không truy cứu lại nữa.
Nói cách khác, cho dù Tô Mộ thật sự giết chết đám người Dương Phong đi chăng nữa, thì Vân Triết cũng sẽ không truy xét gì thêm.
Người cáo buộc kia hiển nhiên cũng hiểu được thái độ của Vân Triết, sắc mặt trắng bệch.
“Được rồi, mọi người vất vả rồi, vào thành nghỉ ngơi trước đi!”
Vân Triết liếc mắt nhìn Tô Mộ rồi cho giải tán tất cả mọi người.
“Khoan đã!”
Đúng lúc này, một tiếng gầm thô bạo truyền đến.
“Quan chỉ huy Vân Triết, người tiếp viện mà Vương đô phái tới đều đã mất tích, ngươi làm như vậy có chút không hợp quy củ thì phải? Không nói tới phía bên nghị viện, thế còn với các đại hiệp hội thì ngươi nên giải thích như thế nào đây?”
Đó là một người đàn ông cường tráng vác theo một thanh kiếm lớn, cơ bắp trên người hắn vô cùng khỏe mạnh.
Hắn căn bản không thèm để ý tới thân phận quan chỉ huy của Vân Triết, lên giọng chất vấn.
Lúc nhìn thấy người này, Tô Mộ cũng phải híp mắt lại.
Trong số những thứ Dương Phong để lại có một lá thư.
Bức thư tuy không đề tên nhưng cũng nói rõ người nhận là một đại kiếm sĩ.
Người trước mặt này, chắc hẳn chính là người nhận!
Tô Mộ nhìn về phía tráng hán, tráng hán cũng nhìn về phía Tô Mộ.
Thanh kiếm lớn trên người hắn trong nháy mắt tạo cho người ta một cảm giác áp bức mạnh mẽ.
Biểu cảm của Vân Triết có hơi lúng túng, nhưng vẫn lộ ra một nụ cười, hắn mở miệng nói: “Trước mắt cũng không ai biết những người kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có lẽ bọn họ đang trên đường tới đây, cũng không cần phải căng thẳng như vậy chứ?”
Câu trả lời này rõ ràng không làm tráng hán hài lòng.
Hắn hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói: “Dương Phong từng cùng ta học kiếm pháp một khoảng thời gian, hắn là một người có tính tình chững chạc, hiện tại lại không rõ tung tích, nhất định là đã xảy ra chuyện.”