Chương 387: Tuyết lở
Cầm cục đá ma pháp lấy được ở kho tàng Vương đô ra, Tô Mộ bắt đầu bố trí trận pháp truyền tống.
Đây là lần truyền tống ở khoảng cách vô cùng xa, sẽ rất dễ xuất hiện sai lệch.
Có điều đối với một đại sư trận pháp, Tô Mộ hiển nhiên là tay nghề thành thạo.
Trận pháp rất nhanh đã bố trí xong.
Tô Mộ tiêu hao lượng mana không keo kiệt.
Trận pháp mạnh mẽ phát ra ánh sáng trắng chói mắt.
Trong phút chốc, cảnh vật xung quanh xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.
“Phù! Phù!”
Gió lạnh thấu xương, tuyết bay đầy trời.
Phóng tầm mắt ra xa, tất cả mọi thứ đều trắng xoá.
“Đôi Mắt Chân Thật!”
Tô Mộ sử dụng kỹ năng, nhìn về dãy núi trước mắt kia.
Dãy núi khổng lồ nằm vắt ngang, chỗ cao nhất thậm chí còn cao hơn ngọn núi cao nhất của thế giới hiện thực.
“Thời gian vẫn rất dư dả, không cần gấp gáp!”
Dưới Đôi Mắt Chân Thật, đám ma vật trong dãy núi kia không có nơi nào để trốn.
Tô Mộ cũng không vội đi giết, nhặt bông tuyết trên mặt đất lên.
Cảm giác trên tay giống với trong hiện thực, không thể nghi ngờ.
Dùng sức bóp, bông tuyết trộn lẫn vào nhau cũng chỉ biến thành băng.
“Nơi cách tường càng xa, tất cả cảm giác càng chân thật”
Mục đích không phải là nghịch tuyết, mà là cảm nhận trực quan.
Lòng bàn tay truyền đến cảm giác lạnh buốt khiến Tô Mộ càng thêm tò mò về thế giới bên ngoài tường.
…
Thế giới Thần Đồ, tại một thành phố nào đó.
“Hắn có đồng ý không?”
Pháp sư Văn Diệu đứng bên cạnh Long Phi, lên tiếng hỏi.
“Từ chối rồi!” Long Phi thở dài một hơi.
“Đoán được rồi!” Văn Diệu nhún vai: “Hắn nếu mà đồng ý, thì hắn không phải Tô Pháp Thần nữa rồi!”
“Ngươi còn có tâm trạng đùa giỡn!”
Long Phi bất đắc dĩ lắc đầu, vươn tay đấm một cái vào vai Văn Diệu, giọng điệu bỗng trở nên nghiêm túc.
“Hắn nói một câu rất kỳ lạ!”
“Câu gì?” Văn Diệu thấy thế, cũng thu lại vẻ mặt cợt nhả.
Long Phi cũng không che giấu, nói lại nguyên văn câu của Tô Mộ.
“Không chỉ chúng ta?”
Văn Diệu không ngừng lặp lại bốn chữ cuối, chợt trợn to mắt.
Từ ý trên mặt chữ hiểu được, “không chỉ chúng ta”, vậy ý là vẫn còn có những người khác tồn tại!
…
“Hú!”
Từ trong tuyết trắng xoá truyền đến tiếng sói tru.
“À hú!”
Lại mấy tiếng sói tru vang lên, một đám sói toàn thân trắng như tuyết vây quanh một người.
“Mấy con sói này có khả năng kháng băng, vậy thì chỉ có thể dùng kỹ năng hệ hoả rồi!”
Tô Mộ bị một đám quái tinh anh ngũ giai cao cấp vây lại bên trong, giơ tay đánh ra một phát Tường Lửa.
Trong tuyết bỗng xuất hiện ngọn lửa, nhốt hết đám Băng Lang đó lại bên trong.
Có điều những con Băng Lang kia cũng không ngu ngốc đợi trong tường lửa.
Tốc độ chạy trong tuyết của bọn nó vô cùng nhanh, con trước ngã xuống con sau tiếp bước xông thẳng về phía Tô Mộ.
“Vùng Từ Trường Trọng Lực!”
Bọn nó không chạy được mấy bước, sức mạnh vô hình trói buộc hết bọn nó lại.
“Tường Lửa!”
Tô Mộ lại thêm vài phát Tường Lửa, cả người lộ vẻ vô cùng thảnh thơi.
‘Ngươi đã giết Hàn Sương Cự Lang, nhận được một nghìn điểm kinh nghiệm!’
‘Thông qua Thân Thể Bất Diệt, nhận được 1 điểm thể chất!’
…
Sát thương cộng thêm của Tường Lửa tuy không cao, nhưng dựa vào công kích ma pháp hiện tại của Tô Mộ, sát thương của một Tường Lửa cũng đủ xử lý đám Băng Lang này rồi.
Nhìn mấy con Băng Lang đó ngã xuống, Tô Mộ nhớ tới con BOSS ở Tân Thủ thôn kia.
Lúc đó mình xử lý tên kia, tốn “không ít” sức lực đâu!
“Giết gì mà không sướng tay chút nào!”
Sau khi giết hơn trăm con Băng Lang, Tô Mộ gãi đầu.
Đám Băng Lang này trốn trong núi tuyết, lại thêm bộ lông trắng như tuyết của chúng, nếu không phải có Đôi Mắt Chân Thật, mình quả thật rất khó tìm vị trí của chúng.
Lại thêm địa hình của núi tuyết này, muốn dụ một bầy quy mô lớn ra, quả thật hơi khó khăn.
“Nếu là núi tuyết, vậy sẽ có tuyết lở chứ?”
Tô Mộ nhìn chỗ cao trên núi tuyết.
Nếu mình có thể làm cho tuyết lở, thì có thể dụ ra toàn bộ Băng Lang trốn trong núi.
Đến lúc đó bắt đầu giết thì thích thú đây!
“Cứ thử thôi nào!”
Sau lưng bật ra đôi cánh hoả diễm, Tô Mộ bay lên phía trên núi tuyết.
“A!!!”
Hắn hét một tiếng vô cùng lớn, tính dẫn tới tuyết lở.
Chiêu này hiển nhiên không có tác dụng, đừng nói tuyết lở, trên núi đến một khúc băng cũng không có sập.
“Xem ra vẫn phải dùng kỹ năng!”
Tô Mộ nhìn kỹ năng hệ hoả mình mới đạt được.
“Biến thân Hoả Nhân”
Để gia tăng sức mạnh của kỹ năng, quanh thân Tô Mộ tỏa ra ngọn lửa.
Một Hoả Nhân lơ lửng trên đỉnh núi tuyết.
Cảnh này, hoàn toàn có thể gọi là kỳ quan.
“Viêm Trụ. Diễm Hoa”
Kỹ năng này có thời gian cooldown rất dài, có điều Tô Mộ có Huyết Mạch Pháp Thần thêm vào, kỹ năng này có thể trực tiếp biến thành phát động tức thì.
Một trụ lửa vô cùng lớn trồi lên từ trên mặt tuyết, tạo thành hình dạng một đoá hoa trên không trung.
Với sự quấy nhiễu của ngọn lửa mạnh mẽ, núi tuyết xuất hiện chấn động dữ dội.
Có điều muốn dựa vào một phát này gây nên lở tuyết, vẫn còn thiếu một chút nữa.
“Viêm Trụ. Diễm Hoa”
Trong trạng thái không cooldown, Tô Mộ mặc kệ lượng mana tiêu hao lớn, lại đánh ra một đòn.
“Ầm!”
Lần này, núi tuyết chịu ảnh hưởng, vô số tuyết đọng bên trên bắt đầu đổ xuống chân núi tuyết.
Trong phút chốc, cảnh tượng trở nên vô cùng hùng tráng.
Tuyết lở theo đà đổ xuống, chắc chắn sẽ cuốn đi hết thảy!
Mọi người đều nói tuyết lớn vô tình.
Tô Mộ nhìn tuyết lở giống như vạn con ngựa lao nhanh, tin tưởng không chút nghi ngờ đối với điểm này.
Dù cho hắn là “thủ phạm” của trận tuyết lở nhưng đáy lòng không hề có một chút cảm giác tội lỗi.
Trong trạng thái Hỏa Nhân, hắn bắt đầu thuận theo tuyết lở bay xuống phía dưới.
“Quả nhiên đúng như ta dự liệu!”
Đôi Mắt Chân Thật nhìn xuyên qua lớp tuyết, thu hết toàn bộ băng lang đang chạy như điên vào đáy mắt.
“Hỏa Vũ!”
Tô Mộ dừng lại trên không trung, hai cánh sau lưng liên tiếp bắn ra Hỏa Vũ tiến hành công kích.
Dưới trạng thái tạo ra sát thương khổng lồ, đồng thời Hỏa Diễm Phi Vũ cũng đốt cháy băng lang.
Trong trạng thái Hỏa Nhân, sát thương Hỏa Vũ gây ra đặc biệt kinh khủng, gió tuyết bình thường không thể thể dập tắt được.
“Sảng khoái!”