Chương 420: Tiêu diệt toàn bộ người sống lại.
Lại là mấy âm thanh vang lên, một người càng bất đắc dĩ hơn một người.
“Haizz!”
Những người còn lại cùng nhau thở dài.
Vốn tưởng rằng sự kiện lần này có thể đại triển quyền cước, thu hoạch số lượng lớn điểm tích lũy, dù thế nào cũng có thể đổi một kỹ năng cấp SSS, ai biết hiện tại ngay cả quái cũng khó giết.
“Ầm!”
Đúng lúc này, tiếng động dữ dội vang lên từ phía trên.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên thì thấy phía trên nóc nhà bị nổ tung ra một cái lỗ lớn.
Một bóng người chói mắt đang trôi nổi trên bầu trời, nhìn xuống họ.
Tất cả mọi người đều trợn to hai mắt.
Tồn tại có thể xuất hiện với tư thế này, hiển nhiên sẽ không phải là nhân vật bình thường.
“Xin hỏi ngươi là?” Một người lo lắng không yên hỏi.
Bóng người ở phía trên cũng không định đáp lại hắn, trong ánh mắt có cảm xúc lạnh lùng không nói nên lời.
Không ít người đưa mắt ra hiệu với nhau.
Người đến không tốt, bọn họ cũng sẽ không ngồi yên chờ chết.
Đúng lúc này, người đàn ông phía trên nói chuyện.
“Cộng thêm các ngươi, cũng gần như nhau!”
Những lời này ý vị sâu xa khiến cho mọi người phía dưới tái mặt ngay lập tức.
“Ngươi có ý gì?” Vẫn là người mở miệng đầu tiên hỏi.
Người ở phía trên vẫn không trả lời, gương mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, làm cho người ta cảm giác được một luồng khí lạnh.
“Chạy!”
Theo một giọng nói vang lên, những người khác không hẹn mà cùng giơ tay lên.
Muốn chạy trốn trong thực tế, gần như là không thể, cách duy nhất chỉ có thể tiến vào game!
Nhưng không đợi bọn họ triệu hồi ra tinh thể, tất cả mọi người phát hiện ra một chuyện đáng sợ.
Bọn họ không thể di chuyển!
Một lực lượng không cách nào chống lại, cố định bọn họ chặt chẽ tại chỗ.
Cùng lúc đó, bóng người phía trên bay xuống dưới.
Mọi người cảm nhận được nhiệt độ nóng rực từ đôi cánh hoả diễm, từng người một lộ vẻ mặt hoảng sợ.
Là người sống lại nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ cảm nhận được bất lực như vậy.
Bất lực tuyệt vọng!
Dưới ánh mắt chăm chú của bọn họ, bóng người kia thu hồi đôi cánh hoả diễm.
“Ọe!”
Ngay sau đó, một người bị đạp bay thẳng.
Sức lực mạnh mẽ làm cho hắn giống như quả bóng bowling, đụng ngã một mảng lớn những người khác.
Chuyện còn chưa kết thúc, lại là một người bị đạp bay.
Trong vòng chưa đầy một phút, chỉ còn lại duy nhất một người vẫn đang đứng trong xưởng.
Hắn bước đến trước mặt những người ngã dưới xuống đất rồi túm lấy vài người.
Giây tiếp theo, những người này đột nhiên biến mất.
Trong chớp mắt, bọn họ đã đi đến một vùng đất hoang.
“Đây là?”
Những người vừa tới đây đều sợ ngây người.
Ngoại trừ bọn họ ra, mảnh đất hoang này ước chừng có hơn trăm người nằm!
Bóng đêm ảm đạm, những người đó nằm trên mặt đất, không dễ dàng phân biệt.
Nhìn theo số lượng, ít nhất có hàng trăm người.
Một trọng lực mạnh mẽ lại trói buộc mấy người vừa bị ném trên tới mặt đất lần thứ hai.
Bọn họ không thể nhúc nhích, miệng cũng không cách nào phát ra âm thanh.
Vài giây sau, những người đồng hành cùng họ cũng được đưa đến đây.
Sau khi biểu hiện kinh ngạc qua đi, chỉ còn lại sự sợ hãi tận cùng.
Tất cả hàng trăm người nằm trên vùng đất hoang này đều sinh ra cùng một câu hỏi: Người kia rốt cuộc muốn làm cái gì?
Tại thời điểm này, một nhóm người đi đến.
Số lượng rất lớn, ít nhất là hàng chục ngàn người.
“ Ồ!”
Một bức tường lửa đột nhiên xuất hiện, chiếu sáng xung quanh vùng đất hoang.
“Xin chào mọi người!”
Ở giữa vùng đất trống, một người chậm rãi bay lên không trung, âm thanh vang dội.
“Tô Pháp Thần? Ngươi tìm chúng ta tới đây có dặn dò gì không? “
“Có chuyện gì với mấy người kia vậy?”
“Tô Pháp Thần, ngươi định làm gì đây?”
Nhiều câu hỏi liên tục vang lên.
Người tới đây đều là hội trưởng của các công hội lớn, ngoài ra còn có đội viên nòng cốt của bọn họ.
Sở dĩ bọn họ tới nơi này là do Tô Mộ mời bọn họ đến.
Bay trên vùng đất hoang năm mét, Tô Mộ kêu lên: “Để các ngươi đến đây, chủ yếu là muốn nói cho các ngươi biết một chuyện!”
“Chuyện gì?”
“Là việc hệ trọng gì sao?”
“Tất cả mọi người đều im lặng, nghe Tô Pháp Thần nói tiếp!”
Lại là một loạt tiếng ồn ào vang lên.
Tô Mộ kiên nhẫn chờ đợi âm thanh yên tĩnh, đồng thời hắn cũng đang sắp xếp lại ngôn ngữ của mình.
“Các ngươi đều thấy được những người kia chứ?”
“Nhưng các ngươi không biết bọn họ cũng không phải là người của thế giới chúng ta!”
Giọng nói của hắn vang dội khắp nơi, càng giống như một quyền thật nặng, hung hăng đánh vào trên người mọi người.
“Không phải người của thế giới chúng ta?”
“Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?”
“Vậy họ là từ đâu đến? Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?”
Tiếng nghị luận liên tục không ngừng.
Ngay từ đầu còn rất nhiều người không thể tiếp thu, nhưng sau khi bàn bạc thảo luận bọn họ đều từ từ chấp nhận chuyện này.
Thế giới đã thay đổi vậy thì không có điều gì là không thể xảy ra?
“Bọn họ đến từ các vị diện, hiện tại ta cũng không biết nhiều, chỉ biết bọn họ đều có chung một cái tên.”
“Gọi là người sống lại!”
Âm thanh Tô Mộ lại vang lên.
“Người sống lại?”
“Cái quái gì vậy?”
“Các vị diện khác?”
“Nói thật, lúc trước ta có lẽ sẽ cảm thấy Tô Pháp Thần đang nói nhảm, nhưng hiện tại ta thật sự tin!”
Một số người trong đám đông có sắc mặt tái nhợt khi nghe mọi người thảo luận.
Họ là những người sống lại trộn lẫn vào.
Sau khi biết vị “Tô Pháp Thần” nổi danh kia có chuyện tuyên bố, những người sống lại này cũng nổi lên tâm tư xem náo nhiệt, thuận tiện nhìn xem thực lực của vị “Tô Pháp Thần” này rốt cuộc như thế nào.
Nhưng khi nghe được ba chữ của người sống lại, bọn họ không cách nào bình tĩnh, có người nhìn ngó xung quanh, nảy sinh ý định lui lại.
Tô Mộ mở ra Đôi Mắt Chân Thật, vẫn luôn quan sát tất cả mọi người có mặt.
Sở dĩ ầm ĩ ra động tĩnh lớn như vậy, mục tiêu đương nhiên chỉ có một.
Thu hút sự xuất hiện của những người sống lại!
“Có Đôi Mắt Chân Thật ở đây, các ngươi đừng hòng có thể chạy trốn!”
Tô Mộ chẳng những quan sát dấu hiệu sinh mệnh của những người sống lại kia, đồng dạng quan sát biểu cảm của bọn họ.