Chương 431: Đi tới vực sâu?
Điều này khiến Tô Mộ hoàn toàn không ngờ tới.
Trên tấm bản đồ nghị trưởng Vương Đô đưa cho mình, không hề đánh dấu nơi này.
“Đi xem thử trước đã!”
Có lẽ là bởi vì tới gần phòng tuyến số 2, nên ma vật trở nên ít ỏi, Tô Mộ cũng từ bỏ dự định tiếp tục đánh quái.
Hắn mở đôi cánh hoả diễm, bay lên đảo bay.
“Trên đảo bay có bố trí một trận pháp lơ lửng!”
Tò mò quan sát bố cục của hòn đảo bay này, Tô Mộ thể hiện ưu thế của trận pháp đại sư ra ngoài.
Chỉ cần có đủ tư liệu, hắn hoàn toàn có thể hồi phục được trận pháp lơ lửng này!
“Có thứ gì đó đang tới gần!”
“Hình như là ma vật, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu!”
“Không đúng, hình như đó là con người!”
Khi Tô Mộ tới gần, bảo vệ của đảo bay cũng phát hiện hắn tới, tất cả đều căng thẳng, lập tức chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Nhưng Tô Mộ càng tới gần, tất cả những bảo vệ này để để lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Một nhà thám hiểm biết bay?” Có người kinh ngạc nói.
Đôi cánh hoả diễm kia, lúc đám NPC này nhìn thấy thì đều cảm thấy khó tin!
“Chào các ngươi, ta phụng mệnh của Vương Đô, tới tìm một người tên là Diệu Tinh.”
Tô Mộ chậm rãi đáp xuống đất, lễ phép hỏi.
“Đi theo ta!” Một thị vệ gật đầu, ra hiệu với Tô Mộ.
Đi theo sau lưng hắn, Tô Mộ quan sát bên trong đảo bay.
Có lẽ là bởi vì có ưu thế trên cao, nên trên đảo bay này không hề có công sự phòng ngự như tường thành.
Các tòa nhà nơi này cơ bản đều dùng để ở, phong cách vô cùng giản dị.
Nói tóm lại, nơi đây giống một nơi đóng quân hơn, những người ở đây đều là chiến sĩ.
Tô Mộ được dẫn tới bên dưới một tòa tháp ngà voi màu trắng.
Tháp ngà voi như thế này,tổng cộng có bốn tòa phân bố trên đảo bay, cũng là toàn nhà cao nhất trên đây.
“Đảo chủ Diệu Tinh, có một nhà thám hiểm tới từ Vương Đô tìm ngươi!” Thị vệ hô to về phía đỉnh tháp.
Đột nhiên, một trận gió mát lướt qua mặt, mùi hương thoang thoảng tràn vào hơi thở của Tô Mộ.
Một người phụ nữ mặc đồ màu xanh, khuôn mặt xinh đẹp chậm rãi đáp xuống từ trên tháp.
“Ngươi lui xuống trước đi!”
Giọng nói êm dịu vang lên.
Thị vệ hành lễ, rồi rời khỏi tháp ngà voi.
“Ngươi là người tới từ Vương Đô?”
Diệu Tinh quan sát Tô Mộ, trên gương mặt xinh đẹp đó hiển nhiên là đang nghi ngờ.
Thật sự có nhà thám hiểm có thể đạt tới phòng tuyến số 2 trong đoạn thời gian này sao?
“Ta phụng mệnh của nghị trưởng Vương Đô, tới tìm ngươi!”
Tô Mộ nhìn vào ánh mắt hoài nghi kia của người đẹp, giọng điệu bình thản.
“Lão già bất tử đó bảo ngươi tới tìm ta làm gì?”
Không ngờ, lúc nghe thấy nghị trưởng Vương Đô, Diệu Tinh lại không kính trọng chút nào.
“Có lẽ là bởi vì chuyện của Tà Thần!”
Tô Mộ lấy chìa khóa tháp Sa Đọa cùng với ý thức còn sót lại của Tà Thần ra.
“Tà Thần?”
Sắc mặt của Diệu Tinh lập tức trở nên nghiêm túc.
Khuôn mặt xinh đẹp dần nghiêm trọng.
“Lão già bất tử đó còn nói gì nữa?”
“Hắn bảo ta tới tìm ngươi, rồi nghe sai khiến tiếp theo của ngươi!”
Nghe thấy Diệu Tinh liên tục gọi vị nghị trưởng kia là lão già bất tử, Tô Mộ đột nhiên có cảm giác liệu có phải là mình bị bẫy rồi không.
Vị đảo chủ trước mắt này, tiếp theo sẽ bảo mình làm những gì đây?
“Ta biết rồi, ngươi có thể đi!”
Nhưng lời nói của Diệu Tinh khiến Tô Mộ lập tức sửng sốt.
“Không có nhiệm vụ giao cho ta sao?”
Tô Mộ nhịn không được hô lên.
Chạy ngàn dặm xa xôi tới đây, nói một câu rồi đuổi mình đi?
Chuyện này ai mà chịu được?
Diệu Tinh lại trợn mắt: “Chẳng lẽ để cho ngươi đi tiêu diệt tên Tà Thần đó ư? Hay là bảo ngươi đi đập nát tòa tháp Sa Đọa kia?”
“Ngươi thật sự là đảo chủ sao?”
Tô Mộ cũng trợn mắt lại.
“Vậy chẳng lẽ ngươi là đảo chủ?” Diệu Tinh suy ngẫm trả lời.
Mặc dù dáng vẻ của nàng rất xinh đẹp, nhưng Tô Mộ vẫn nảy sinh kích động muốn đấm cho nàng một cái.
“Vậy tòa tháp Sao Đọa đó ở đâu?”
Hít sâu một hơi, sau khi khôi phục tâm trạng, thì Tô Mộ mở miệng hỏi.
Người này không cho mình nhiệm vụ, vậy thì tự đòi là được.
“Cái gì? Ngươi thật sự muốn đi đập nát tòa tháp Sa Đọa đó?” Diệu Tinh bật cười: Tháp Sa Đọa ở trong vực sâu, không ai biết vị trí cụ thể của nó, dựa vào sức mạnh của ngươi, căn bản không thể nào đi ra khỏi vực sâu được.”
“Không thử thì sao biết được?” Tô Mộ trầm giọng nói.
Vực sâu trong lời nói của Diệu Tinh, có lẽ là khu vực cấm nằm ở phòng tuyến số 2.
Nói thật, mình thật sự muốn đi tìm kết quả!
“Ngươi nghiêm túc à?”
Thấy thái độ kiên định của Tô Mộ, Diệu Tinh nhíu mày.
Tô Mộ gật đầu.
“Cũng đúng, nhà thám hiểm khác với bọn ta!” Diệu Tinh đột nhiên nói một câu, trong giọng điệu dường như còn có chút ngưỡng mộ.
Tô Mộ cũng nghe hiểu, cái gọi là khác đó, hiển nhiên là đang nói tới việc nhà thám hiểm có “Mười mạng”.
“Nếu ngươi đã quyết định rồi, thì tùy ngươi!”
Diệu Tinh lại nói, hoàn toàn không có dáng vẻ của một “NPC nhiệm vụ”.
Đúng lúc nàng vừa dứt lời, thì lại có một giọng nói vang lên.
“Vậy mà lại có nhà thám hiểm muốn đi vào vực sâu, đây đúng là một kẻ không biết sợ mà!”
Tô Mộ quay đầu nhìn về phía giọng nói truyền tới, nơi đó có một đàn ông mặc trường bào màu lam.
“Sao trở về nhanh vậy? Đã phát hiện gì rồi?” Diệu Tinh nhìn về phía đàn ông, hỏi.
“Không biết tại sao, ma vật bên dưới vực sâu hơi xao động!”
Đàn ông vừa nói, vừa liếc nhìn Tô Mộ, tiếp tục nói: “Nhưng có pháp tắc ở đây, những ma vật đó không lên đây được!”
Diệu Tinh khẽ vuốt cằm.
Nàng nhíu mày, như thể đang suy nghĩ gì đó.
Không lâu sau, giọng nói của nàng vang lên.
“Hắn tên Mặc Tâm, phụ trách giám sát tình huống của vực sâu.”
“Nếu ngươi thật sự muốn đi phá hủy tháp Sa Đọa, thì có thể thỉnh giáo hắn.”