Toàn Giới Giải Trí Đang Đợi Chúng Ta Ly Hôn

Chương 79

Lương Yên cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của Lục Lâm Thành phả vào cần cổ mình, lỗ tai đỏ bừng một mảnh.

“Lục Lâm Thành, anh đói khát lắm sao?’’ Lương Yên không nhịn được hỏi.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lục Lâm Thành từ chối cho ý kiến, chẳng qua là lại nhích người về phía trước chạm vào cô: “Tiểu tổ tông của anh, em đang cố ý muốn anh kìm nén đến chết sao?’’

Chuyển cũng đã chuyển về đây rồi, mỗi ngày người trong lòng mình lắc lư qua lại trước mặt nhưng lại chỉ có thể nhìn không thể ăn, chỉ cần là đàn ông đều sẽ phát điên.

Lương Yên nhìn hốc mắt kìn ném đến bỏ bừng của người đàn ông, bật cười khanh khách.

“Nhưng anh đã nói sẽ không ép buộc em mà.” Lương Yên nhàn nhã đung đưa đôi chân nhỏ, vẻ mặt vô tội.

Điều kiện quan trọng nhất khiến Lương Yên quyết định dọn về đây sống chính là người nào đó đã cam đoan rằng anh tuyệt đối sẽ không bao giờ ép buộc cô làm chuyện gì mà cô không muốn.

Lục Lâm Thành nghe được lời trêu chọc của Lương Yên, hít một hơi thật sâu, giống như đang cố gắng kiềm chế cái gì đó.

Mười ngón tay anh siết chặt thành nắm đấm, ép bản thân tỉnh táo lại, sau đó tựa như một giây cung đã kéo căng đột nhiên nhụt chí nản lòng, chậm rãi đứng dậy khỏi người cô nghiêng người nằm bên cạnh.

Một tay Lục Lâm Thành vòng qua eo Lương Yên, ôm cô vào lòng.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lương Yên chui vào trong lồng ngực Lục Lâm Thành, ngẩng đầu nhìn lên vẻ mặt đang cố gắng chịu đựng của anh, vốn dĩ là muốn cười trộm nhưng không hiểu tại sao lại đột nhiên muốn khóc thế này.

Hai người lẳng lặng nằm một hồi lâu, cô tựa đầu vào trước ngực Lục Lâm Thành, lắng nghe tiếng tim tập thình thịch của người đàn ông trước mặt.

Đầu ngón tay Lương Yên nhẹ nhàng vuốt ve nút áo sơ mi anh, mở miệng nói trước: “Lục Lâm Thành, những bức ảnh kia của Bạch Dĩnh là do anh làm đúng không?’’

Lục Lâm Thành “Ừ” một tiếng: “Là hành vi của cô ta không đứng đắn, anh có nhờ hai phóng viên điều tra, theo dõi không bao lâu thì chụp được.”

Lương Yên gật gật đầu, cô cũng đã đoán được phần nào mọi chuyện, cô không phải là Thánh Mẫu gì đó, loại người như Bạch Dĩnh này đơn giản đó chính là báo ứng xứng đáng của cô ta.

Hai người lại yên tĩnh một lúc.

Cúc áo sơ mi của Lục Lâm Thành đã bị Lương Yên vuốt nhẹ vô số lần, Lương Yên vẫn một mực cúi đầu, Lục Lâm Thành ngửi được mùi hương dầu gội đầu trên mái tóc cô.

Đúng lúc này, Lương Yên đột nhiên mở miệng thì thầm, giọng nói của cô rất nhỏ, nhưng anh lại có thể nghe rất rõ ràng.

Cô hỏi anh:

"Lục Lâm Thành, anh thích em sao?’’

Lục Lâm Thành nghe xong lập tức cúi đầu.

Lương Yên vẫn không ngẩng đầu lên, từ góc độ này của anh chỉ có thể nhìn thấy sống mũi thẳng tắp và hàng lông mi dài nhọn của cô.

Trong lòng anh lúc này tựa như có vô vàn con kiến nhỏ đang bò.

Lục Lâm Thành bắt lấy cánh tay nhỏ nhắn của Lương Yên đặt lên lồng ngực mình, ngay cả chính anh cũng có thể nghe thấy giọng nói mình đang khẽ run lên.

Anh nói: “Anh thích em.”

Lương Yên nghe được câu trả lời của anh, hít mũi một cái.

Nghe được  câu “anh thích em” của anh cô mới có một chút năng lượng, tiếp tục hỏi: “Vậy anh thích em từ lúc nào, từ khi chúng ta ký vào bản thỏa thuận ly hôn  hay từ khi em bảo anh đến Cục Dân Chính nhận giấy chứng nhận ly hôn?”

Lục Lâm Thành nhắm mắt lại, đột nhiên nhớ lại trước kia, Lương Yên trăm phương ngàn kế muốn thêm anh vào Wechat, luôn luôn chào hỏi, ngũ âm khuyết thiếu nhưng vẫn còn cố đòi học hát ca khúc mới của anh.

Nếu như lúc đó anh không để ý đến cô thì tốt rồi.

Lục Lâm Thành nhẹ nhàng nắm cả vòng eo Lương Yên, nói: “Cách đây rất lâu rồi, lúc em thích anh thì anh cũng đã thích em.”

“Ồ.” Lương Yên nghe được những lời này lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, chỉ là hốc mắt đã hơi ửng đỏ.

Cô dùng sức níu chặt lấy nút áo kia của Lục Lâm Thành, cuối cùng vẫn không thể nhịn được nữa, nức nở nói:

“Vậy tại sao sau khi hai chúng ta đã kết hôn, anh lại không để ý đến em?’’

Lục Lâm Thành nghe được câu chất vấn của cô, trái tim tựa như bị một bàn tay nắm chặt lấy không buông, co rút đau đớn.

“Xin lỗi, là anh không tốt, xin lỗi.” Lục Lâm Thành hôn lên giọt nước mắt đang lăn dài trên má cô.

Lương Yên càng khóc càng dữ dội, cô phát hiện cho dù là trước khi mất trí nhớ hay sau khi mất trí nhớ, đối với cô mà nói thích Lục Lâm Thành đều là chuyện không phải khó khăn gì. Hai người càng lúc càng gần nhau hơn, nhưng càng thích cô lại càng để tâm đến sự thờ ơ không quan tâm của anh trong hai năm kia, cho nên mặc dù những bức ảnh chụp lén kia đã được tung ra ngoài, cô vẫn một mực núp trong bỏ bọc an toàn của chính mình, không muốn đi ra thừa nhận quan hệ của bọn họ.

Cô rất muốn tức giận, nhưng sau khi mất trí nhớ ngay cả chuyện gì đã xảy ra trong hai năm đó, ai đúng ai sai cô cũng không biết, mỗi ngày chỉ biết suy nghĩ bậy bạ, nhưng cô càng nghĩ lại càng không thể nhớ nổi, đầu sẽ đau tựa như muốn nổ tung tất cả.

Nụ hôn của Lục Lâm Thành rất dịu dàng ôn nhu, Lương Yên nhẹ nhàng đẩy anh ra, hai người đối mặt nhìn nhau.

Lương Yên thút tha thút thít, chăm chú nhìn khuôn mặt đẹp trai mà từ đêm đầu tiên của hai người sau khi  bị mất trí nhớ cô vẫn không kiềm chế được nghĩ về nó, đối mặt với anh mắt dịu dàng trong suốt của anh, cuối cùng cũng nói ra khả năng mà cô đã phỏng đoán từ rất lâu rồi.

Rốt cuộc cô đã làm chuyện gì.

Mà lại khiến Lục Lâm Thành không thèm quan tâm đến cô trong suốt hai năm trời??

"Lục Lâm Thành." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lương Yên nhăn nhó, nước mặt giàn dụa đến đáng thương, giọng nói tủi thân não lòng khiến người nghe không thể không mềm lòng: “Có phải em đã… Có phải em đã cho anh đội nón xanh không?’’

Lục Lâm Thành đang động tình: “…”

Lương Yên nhìn thấy vẻ mặt do dự của Lục Lâm Thành, càng nghĩ càng cảm thấy chính là nguyên nhân này, bụm mặt đau đớn muốn chết: “Có phải em đã theo đuổi được anh, sau đó kết hôn với anh, kết quả sau khi kết hôn anh bận rộn công việc của mình, em không chịu được cảnh cô đơn tĩnh mịch đã cho anh đội nón xanh, cầm tiền của anh đi nuôi tình nhân, cuối cùng lại bị anh bắt gian tại giường. Anh vừa đau lòng lại vừa tức giận, nhưng còn chưa thể dứt tình với em nên mới không ly hôn, sau đó  lại không muốn tha thứ cho nên vẫn một mực không để ý đến em, còn em thì vẫn luôn cầu xin tha thứ nhưng tất cả đều vô dụng, cho đến khi em bị mất trí nhớ, anh mới cảm thấy em còn có thể sửa chửa sai lầm một chút.”

“Không phải em cố ý cho anh đội nón xanh đâu hu hu hu hu…”

Lục Lâm Thành từ trên trời giáng xuống một chiếc nón xanh mơn mởn trên đỉnh đầu nghe thấy suy luận trinh thám vô cùng hợp lý không một kẽ hở của cô mà mặt mày cũng sắp tái xanh rồi, giật cánh tay đang che khuôn mặt nhỏ nhắn kia xuống.

Ngay lúc này anh thực sự rất muốn cạy đầu người phụ nữ này ra để xem rốt cuộc trong đó đang chứa cái gì?

“Em thử dám cho anh đội nón xanh một chút xem!’’ Anh nghiến răng nghiến lợi nói một câu, sau đó cúi đầu hung hăng che kín đôi môi cô.

“Ưm ưm ưm!” Lương Yên còn chưa bắt đầu khóc đã bị hôn đến trời đất quay cuồng.

Lục Lâm Thành hôn xong, buông khuôn mặt đỏ bừng của Lương Yên ra, lồng ngực không ngừng phập phồng lên xuống, anh giữ chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hung ác nói:

“Từ nay về sau không được nghĩ đến những thứ lung tung vô lý như thế nữa, không nhớ được thì không nhớ được, cả đời này không thể nhớ ra cũng không sao, ngày mai lập tức đi đến Cục Dân Chính phục hôn với anh.”

“Em còn chưa…Ưm…”

Lương Yên vừa mới nói được ba chữ thì lại bị hôn.

Lần này Lục Lâm Thành đã không còn kiên nhẫn như vậy nữa, một tay anh luồn từ áo ngủ cô đi vào trong, nắm lấy một bên ngực mềm mại, động tác đã xoa lấy xoa để có hơi thô bạo.

Trước ngực Lương Yên bị đau, sau đó lại vô thức nghĩ đến bức ảnh kích tình triền miên xoa ngực của Bạch Dĩnh và gã sản xuất đầu hói kia.

So với gã đầu hói nọ thì Lục Lâm Thành cũng chỉ có tướng mạo ngoại hình là đẹp trai hơn một chút mà thôi, còn động tác có gì khác nhau với hắn đâu?

Qủa nhiên đàn ông chẳng có cái gì tốt cả.

Lương Yên bị người đó bịt kín đôi môi trong miệng chỉ còn lại tiếng ngâm nga rên rỉ vô nghĩa, khóe mắt chảy xuống giọt nước mắt động tình, tức giận nghĩ.

Mãi cho đến tận nửa đêm.

Cuối cùng Lục Lâm Thành mới gầm nhẹ một tiếng, xem như đã buông tha cho cô.

Lúc này Lương Yên ngay cả sức lực khép chân lại cũng không có, âm thanh phát ra nơi cuống họng cũng đều là âm câm, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được muốn nói.

"Lục Lâm Thành."

Lục Lâm Thành đang cúi đầu dọn dẹp hạ thân bừa bộn của hai nười, khăn giấy đã dùng qua bị vứt dưới giường chất đống giống như một sân đá bóng thu nhỏ, nghe được âm thanh của Lương Yên, anh ngẩng đầu lên nhìn cô: “Ừ?’’

Hai chân Lương Yên đau nhức dữ dội, nhìn trần nhà khóc không ra nước mắt: “Anh biết không, cho đến tận bây giờ vẫn có một nhóm người hâm mộ tin rằng anh vẫn còn là xử nam đấy.”

Lục Lâm Thành không lên tiếng, chăm chú nhìn Lương Yên đang dửng dưng nằm ở nơi đó, dáng vẻ phảng phất như một tia nguy hiểm cũng không cảm nhận được, nhíu chặt chân mày.

Chờ đến khi Lương Yên giật mình phát hiện ra nguy hiểm thì đã chậm, anh đã vận sức chờ phát động, sau đó dưới sự phản kháng vô lực của cô tiến vào người cô.

Giọng nói khàn khàn của người đàn ông lúc động tình nghe ra lại có nét quyến rũ gợi cảm chết người: “Lần sau em có thể nói cho mấy người bọn họ biết rốt cuộc có phải hay không nhé.”

Cái rắm!

Bàn tay nhỏ bé của Lương Yên liều mạng nắm chặt lấy tấm ga trải giường bên dưới, trong miệng khẽ phát ra âm thanh rên rỉ, không dám nhìn xuống nhưng cũng có thể cảm nhận được nhất định đã bị sưng lên rồi.

… … …

Lúc Lương Yên tỉnh dậy đã là hơn mười hai giờ trưa, phần giường bên cạnh trống rỗng không một bóng người.

A!

Lương Yên nhe răng trợn mắt ngồi dậy, tấm chăn theo động tác ngồi dậy của cô trượt xuống đến tận thắt lưng, trước ngực còn có mấy dấu hôn đỏ chói đập vào mắt.

Quần áo ngủ mặc tối qua không biết đã bị ném đi đâu, Lương Yên nhặt được chiếc áo sơ mi trắng của Lục Lâm Thành qua quýt mặc lên người, bước đầu tiên xuống giường đôi chân run rẩy hư không giống như đang giẩm bên bông vải.

Lương Yên đứng đó một lúc lâu mới có thể chắc chắn đôi chân này vẫn là của mình, khó khăn lê từng bước một đi về phía phòng tắm rửa mặt.

Dòng nước ấm áp chảy trên người khoan khoái dễ chịu.

Lương Yên lau lau mặt, nhìn phòng tắm một vòng, lúc này đầu óc mới tỉnh táo đôi chút.

Từng cảnh từng cảnh đêm qua tựa như một bộ phim cứ tua đi tua lại trong đầu cô.

Lương Yên không tự chủ được đỏ mặt xấu hổ, vốn dĩ muốn lắc đầu để vứt bỏ những ký ức không thích hợp cho thiếu nhi này đi, nhưng đúng lúc này lại đột nhiên hoảng hốt phát hiện dường như có chút gì đó không giống.

Không đúng không đúng, những cảnh tượng không thích hợp cho thiếu nhi trong đầu cô vừa rồi, tại sao lại có cảm giác không đúng lắm.

… …

Dội nước lên người, Lương Yên đỏ mặt, sau đó cố gắng loại bỏ từng chút từng chút những ký ức không thích hợp cho thiếu nhi kia ra khỏi đầu mình.

Có tối hôm qua, à ừ.

Nhưng vẫn còn có mấy cảnh nữa, Lương Yên cau mày nhớ lại, rõ ràng không giống tối qua mà!

Đầu tiên là ở giường, nếu như không phải là màu sắc kiểu dáng ga trải giường khác nhau thì rất dễ dàng nhẫm lẫn với tối qua cùng lăn lộn ở cùng một chỗ.

Sau đó lại là…

Lương Yên cắn cắn môi dưới, nhìn xung quanh phòng tắm một vòng.

Lương Yên hoảng hốt nhìn thấy nửa người trên của mình ghé vào trên mặt bồn rửa mặt, sau lưng dán chặt vào cơ thể của người đàn ông phía sau, cô đối mặt với tấm gương phía trước khóc nức nở.

Những ký ức ở trong phòng tắm càng lúc càng rõ ràng, càng lúc càng nhiều.

Bồn cầu, tấm rèm ngăn cách với bồn tắm, hơi nước nóng bốc lên mờ mịt, còn có gian phòng tắm vói hoa sen nơi cô đang đứng bây giờ, mỗi một nơi đều có ký ức.

Nhưng mà rõ ràng tối qua hai người chỉ ở trên giường, căn bản không hề đặt chân xuống mặt đất!

….

Lúc Lục Lâm Thành bưng cơm trưa đi vào phòng ngủ thì thấy Lương Yên vừa mới bước ra từ trong phòng tắm.

Bàn tay cầm khăn lông cái được cái không lau tóc, ánh mắt nhìn chằm chằm dưới mặt đất, tựa như đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Lục Lâm Thành thả cơm trưa xuống, sau đó đi đến cầm lấy khăn lông trong tay Lương Yên lau tóc cho cô.

“Đói không? Đợi lau tóc xong chúng ta qua ăn cơm nhé.”

Lương Yên chợt ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lục Lâm Thành, giật giật góc áo của anh.

Khuôn mặt nhỏ nhắn lộ rõ sự chắc chắn, hỏi anh:”Có phải trước kia chúng ta đã từng “làm” trong phòng tắm không?’’

Động tác đang lau tóc cho cô của Lục Lâm Thành dừng lại trong chốc lát.

Lương Yên: "Hơn nữa cuối cùng anh còn làm cho em khóc.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất