Chương 13: Nước miếng
Bị đồ ăn hấp dẫn toàn bộ tâm thần, Sở Vân căn bản không phát giác được thần sắc biến hóa của Mặc Thời Trạch. Nàng đã ngồi xuống bàn con trước, đối diện với mấy món ăn bày ra, không tự chủ nuốt nước miếng ừng ực.
Tâm tư của nàng toàn bộ dồn vào việc tìm kiếm mật báo giúp đỡ.
Mặc Thời Trạch lặng lẽ phân phó Trường Phong: "Ngươi đi tìm một tấm ván gỗ lớn hơn một chút, đem cửa sổ đóng đinh lại, buổi tối gió lớn, lọt gió vào sẽ rất lạnh."
Sở Vân: "..."
Biết ngay Mặc Thời Trạch đến gặp nàng chẳng có chuyện gì tốt, hóa ra là muốn phong kín nàng trong kho củi này.
Nàng lập tức mất hết khẩu vị, lòng có chút bất an.
"Đến dùng cơm, chia thức ăn cho ta." Mặc Thời Trạch ra lệnh một cách đương nhiên.
Sở Vân cứ thế sững sờ nhìn hắn.
Dù sao cũng là một nam nhân, cuối cùng vẫn cần chút mặt mũi, không tiện mở miệng bảo nàng đút cho ăn.
Thật có can đảm bảo nàng đút, nhất định sẽ nghẹn chết hắn mất.
"Thế tử, ngươi cũng ăn ở đây sao?" Sở Vân mở to mắt hỏi.
Mặc Thời Trạch cực kỳ thản nhiên gật đầu, không ăn ở đây thì ăn ở đâu?
Món ăn và điểm tâm hắn thích đều đã mang đến cả rồi.
Hắn muốn nghiệm chứng lại một lần, có phải chỉ khi Sở Vân chạm vào đồ ăn, hắn mới có thể nếm ra hương vị hay không.
Sở Vân nhìn trên bàn con chỉ có một bát cơm, lộ vẻ khó xử.
Liền nghe Mặc Thời Trạch ra lệnh: "Chia cho ta một nửa cơm."
Sở Vân nhịn đau bưng bát cơm lên, chia cho hắn một nửa.
Trong chén chỉ còn lại một nửa cơm, trông có vẻ không đủ ăn, mà gạo này đến giờ vẫn chưa lên tiếng.
Sở Vân có chút nóng nảy, liếc mắt nhìn món sườn xào chua ngọt.
Vừa rồi sườn xào chua ngọt đã nói chuyện rồi.
Sở Vân duỗi đũa, muốn gắp một miếng sườn xào chua ngọt xem sao, mong xương sườn mở miệng nói chuyện lần nữa, ít nhất cũng phải nhắc nhở nàng một tiếng.
Liền nghe Mặc Thời Trạch ra lệnh: "Lấy cho ta một miếng sườn xào chua ngọt."
Sở Vân có chút tức giận, nhưng vẫn cố nén tính tình gắp cho hắn một miếng xương sườn, sau đó nhanh chóng gắp cho mình hai miếng lớn, giả vờ không nghe thấy xương sườn nói gì.
Sở Vân vùi đầu bắt đầu ăn, ăn no rồi mới có sức trốn chứ.
Mặc Thời Trạch cầm đũa lên, không thể kìm nén được nữa, gắp miếng sườn xào chua ngọt mà Sở Vân vừa gắp cho vào miệng.
Ngay lập tức, vị chua ngọt quen thuộc tan ra từng chút trong miệng, hắn kích động đến suýt chút nữa rên lên thành tiếng, khó khăn lắm mới kìm được nụ cười trên mặt.
Hắn đã có được kết quả mong muốn.
Chỉ khi nếm đồ ăn mà Sở Vân chạm vào, hắn mới có thể nếm được hương vị.
Từ khi vị giác mất linh, đã bao lâu rồi hắn không nếm được mùi vị của đồ ăn?
Hắn gần như không còn nhớ nữa.
Mặc Thời Trạch đắm chìm trong cảm giác chua chua ngọt ngọt của sườn xào, đột nhiên thấy Sở Vân đưa tay về phía món cá khô nhỏ mà hắn thích nhất.
Hắn vội nói: "Gắp cho ta một con cá."
Sở Vân cúi đầu, bất mãn bĩu môi, gắp cho hắn một con cá nhỏ thả vào chén, sau đó gắp cho mình ba con lớn.
Vẻ hờn dỗi như thể nhất định phải ăn nhiều hơn hắn mới được.
Mặc Thời Trạch nuốt miếng sườn trong miệng, bắt đầu ăn cá khô nhỏ, hắn hoàn toàn đắm chìm trong niềm vui tìm lại vị giác, căn bản không nhận ra Sở Vân đã không đổi đũa khi gắp thức ăn cho hắn.
Hắn đang tinh tế thưởng thức món cá rán mà hồi bé hắn rất thích, cố gắng ôn lại hương vị ngày xưa.
Trường Phong, người vừa mang một tấm ván gỗ kích thước phù hợp trở về, vừa hay thấy cảnh này, liền muốn tiến lên ngăn cản Thế tử nhà mình.
Nhưng không kịp nữa rồi, hắn trơ mắt nhìn Thế tử nhà mình, người vốn thích sạch sẽ, đưa con cá khô dính nước miếng của Tiểu Đào vào miệng, còn nhai một cách say sưa.
Trường Phong kinh ngạc đến trợn mắt há mồm.
Nếu là chuyện này xảy ra trước kia, Tiểu Đào chắc chắn đã bị lôi ra ngoài đánh cho một trận.
Không, căn bản sẽ không có chuyện này xảy ra.
Thế tử nhà hắn cảnh giác đến mức nào, làm sao có thể ăn đồ ăn dính nước miếng của người khác.
Trường Phong đang do dự, không biết có nên tiến lên nhắc nhở Thế tử một tiếng không.
Có lẽ Thế tử nhất thời không để ý, không chú ý đến cũng nên.
Mặc Thời Trạch đang nhai kỹ nuốt chậm, thích thú thưởng thức vị ngọt giòn của cá khô, đột nhiên thấy trong đĩa chỉ còn một con cá cuối cùng, trong lòng cũng có chút sốt ruột.
"Lấy con cá kia cho ta."
Sở Vân giận dỗi dừng động tác ăn cơm lại, dưới ánh mắt săm soi của hắn, hung hăng rút đũa ra khỏi miệng, gắp cho hắn con cá khô nhỏ cuối cùng.
Sau đó, nàng không chút do dự đưa đũa về phía món ăn cuối cùng ăn kèm với cơm, đậu phụ ma bà.
Không biết đậu phụ ma bà sẽ mang đến cho nàng tin tức hữu ích gì?
Mắt của Trường Phong như muốn lồi ra, hắn thấy Thế tử nhà mình thỏa mãn nhét con cá nhỏ cuối cùng vào miệng, không hề có một chút ghê tởm nào.
Thế tử rõ ràng đã thấy Tiểu Đào không đổi đũa.
Tròng mắt của Trường Phong kinh hãi đến suýt rơi xuống đất.
Bỗng nhiên, bên tai hắn vang lên giọng nói của Thế tử: "Trường Phong, tìm được ván gỗ rồi thì mau đóng đinh lại, nhớ chọn đinh chắc chắn một chút, buổi tối gió lớn."
Trường Phong tái mặt, giờ chưa đến mùa đông, làm gì có gió lớn?
Trường Phong vẫn còn đang xoắn xuýt, không biết có nên nhắc nhở Thế tử một lần không.
Mặc Thời Trạch thấy hắn không động đậy, thúc giục: "Ngẩn người ra làm gì? Mau đi làm việc đi."
Sở Vân đang vùi đầu ăn cơm, nghe vậy liền bưng đĩa đậu phụ ma bà lên, đổ hết vào chén, không chừa cho hắn một chút nào.
Mặc Thời Trạch thấy đĩa đậu phụ ma bà trống không, ngẩn người ra một lúc lâu.
Bất đắc dĩ thở dài, nâng bát lên, gắp từng hạt cơm trong chén đưa vào miệng.
Nếm được vị ngọt của gạo, đáy mắt hắn tràn đầy vẻ thỏa mãn.
Bữa cơm chính nhanh chóng kết thúc, Mặc Thời Trạch vẫn chưa thỏa mãn.
Đã bao nhiêu năm không được ăn món ăn ngon như vậy, hắn hối hận vì đã mang ít quá.
Thấy Sở Vân cũng đã ăn xong cơm, hắn chuyển ánh mắt sang món tráng miệng Đào Hoa Nhưỡng.
Một cách rất tự nhiên, hắn phân phó: "Chia cho ta một nửa Đào Hoa Nhưỡng."
Sở Vân, người đã để mắt đến Đào Hoa Nhưỡng từ lâu, thật muốn phun nước miếng vào mặt Mặc Thời Trạch.
Sao món gì cũng chỉ mang có một phần vậy? Thật là keo kiệt!
Đột nhiên, từ trong Đào Hoa Nhưỡng tỏa ra một luồng hắc khí: "[Cẩn thận, giờ Tý ba khắc, có người muốn lấy mạng ngươi!]".
Sở Vân nghe vậy, khí huyết dâng trào, xông thẳng lên não.
Hóa ra, đây là một bữa cơm chặt đầu.
Trước thì phong kín cửa sổ, sau lại muốn lấy mạng nàng, thật là quỷ kế đa đoan.
Nếu là cơm chặt đầu, thì hắn còn giành với nàng làm gì?
Nàng còn trông chờ Đào Hoa Nhưỡng tiếp tục mật báo cho nàng nữa chứ.
Nghĩ vậy, Sở Vân nhanh tay nhặt nắm cỏ khô trên mặt đất, không chớp mắt, cứ thế ném vào Đào Hoa Nhưỡng.
Đào Hoa Nhưỡng vô cùng uất ức, khóc lóc: "[Đừng mà, ta sợ bẩn!]".
Đã muộn, cỏ khô đã rơi vào trong Đào Hoa Nhưỡng rồi.
Sở Vân cười hì hì ngẩng đầu, khiêu khích nhìn Mặc Thời Trạch, vừa hay chạm phải đôi mắt đen láy muốn giết người của hắn.
Nàng biết ngay, kẻ này chẳng có ý tốt gì, đến cả cơm chặt đầu cũng muốn giành với nàng.
Sợi cỏ nàng còn nếm rồi, cỏ khô tính là gì, nàng chẳng ghét bỏ chút nào.
Sở Vân, dưới ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống của Mặc Thời Trạch, từng chút từng chút nhặt cỏ khô ra khỏi Đào Hoa Nhưỡng.
"[Hô...]"
Nàng như nghe thấy Đào Hoa Nhưỡng thở phào nhẹ nhõm.
Sở Vân cười, bưng Đào Hoa Nhưỡng lên, khoe khoang hệt như đứa trẻ, uống một ngụm ngay trước mặt Mặc Thời Trạch.
Phần còn lại thì không uống.
Để dành còn có tác dụng lớn.
Đợi nàng ngẩng đầu lên, chỉ thấy Mặc Thời Trạch giận đùng đùng đẩy xe lăn bỏ đi.
"Ha ha ha." Sở Vân ngồi trên chiếu, vui vẻ cười lớn.
Muốn giành với nàng, tiểu tử ngươi còn non lắm.
Bánh Mân Côi và sữa trâu đường còn lại cũng là của nàng.
Nàng quay đầu nhìn quanh, muốn tìm một thứ gì đó che bánh Mân Côi và sữa trâu đường lại.
Mặc Thời Trạch đột nhiên quay lại, khiến nàng giật mình...