Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Biết Ta Là Cao Nhân

Chương 210: Thiên Ma (2)

Chương 210: Thiên Ma (2)
Vậy không cần giữ quy tắc nhiều.
“Các vị thí chủ, xin từ biệt.”
Nguyên thần hư ảo của lão tăng khô gầy chắp tay trước ngực, nói: “Đợi lão tăng truyền tin cho mấy người bạn cũ khác trấn thủ ở nhân gian, đi gặp vị hậu bối kia… Sẽ vào luân hồi.”
Mấy người đều nhìn lão tăng khô gầy.
“A di đà Phật…”
Lão tăng khô gầy khẽ niệm một câu Phật hiệu, nguyên thần đã hóa thành một tia sáng hư ảo đi xa, chẳng mấy chốc đã biến mất ở nơi chân trời.
Sau khi nguyên thần lão tăng đi xa, Xà Tích Lộ nhìn thoáng qua Lục Kiếm Tiên, vô cùng cần thận hỏi: “Cái kia… Ngươi… Có cần bế quan tu luyện không?”
“Không cần để ý đến ta, kiếm đạo trong lòng, không cần bế quan, thể xác tinh thần ngộ thiên địa là đủ.” Lục Kiếm Tiên chậm rãi lắc đầu.
U Thiền truyền âm nói: “Thế nhưng, tự thiếp của ngươi đã dùng hết, còn ngộ đạo thế nào? Nếu không cầu xin Lâm Chỉ Thủy ban cho ngươi một bức nữa?”
“Mặc dù đại thần thông trong tự thiếp là cảnh giới hỗn nguyên, nhưng đạo vận thể hiện ra cũng chỉ là một lại đạo đại la viên mãn, đã sớm không còn sự giúp đỡ với ta.”
Lục Kiếm Tiên nói khẽ: “Hôm nay được quan sát đại thần thông một kiếm kinh thiên kia, kiếm đạo hỗn nguyên… Lục mỗ đã có nắm chắc, nhanh thì mười ngày nửa tháng, chậm thì ba năm năm năm, chắc chắn có thể đạt được hỗn nguyên.”
Hắn ta có một kiếm tâm bẩm sinh, vốn là phôi thai kiếm tiên tuyệt thế, vì vậy mới được Thương Thanh Thiên Tôn nhìn trúng.
Bình thường ngộ ra kiếm đạo viên mãn, đạt được đại la kiếm tiên, đều là dựa vào chỉ dẫn truyền thừa.
Còn hắn ta lại khác, năm trăm năm qua, cảm ngộ vụn vặt vô số kiếm đạo, thậm chí còn mơ hồ hiểu sai đại đạo khác, dựa vào Lâm tiền bối mới tìm được phương pháp kiếm tâm chỉnh sửa hợp nhất kiếm đạo.
Về phần đạt được “hỗn nguyên”, quan trọng nhất là kiếm tâm, mới có thể khiến kiếm đạo hòa hợp như một với đại đạo khác.
Bây giờ hắn ta có tất cả, chỉ cần một cơ hội là có thể đạt được hỗn nguyên!
“Tiểu Xà, ngươi nhìn xem… Đây mới là nhân vật chính.”
U Thiền không nhịn được mắng chửi: “Mặc dù ngươi có tư chất tốt, ngộ tính cũng cao, nhưng vẫn có một khoảng cách với loại biến thái này, người ta ở nhân gian cũng có niềm tin đạt được hỗn nguyên, việc ngộ đạo thật sự dễ dàng như uống nước.”


Nguyên thần của lão tăng khô gầy phi độn với tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã lướt qua bầu trời, đồng thời cũng đánh từng đạo truyền âm cấm chế ra ngoài, như Truyền m Phù bay về phía chân trời, biến mất không thấy gì nữa.
Sau khi nhục thân tịch diệt, nếu chưa thành tiên lại phải vào vòng luân hồi thần bí trong thiên địa, sẽ đưa thần hồn, nguyên thần vào trong luân hồi, cọ rửa trí nhớ, chuyển thế trùng sinh, chỉ có tu thành nguyên thần mới giữ được ký ức không bị mất đi, có cơ hội làm lại từ đầu.
Đương nhiên, cho dù tu thành nguyên thần, luân hồi giữ được ký ức, cũng có cực hạn.
Chín là cực hạn, thần tiên lục địa bình thường, nguyên thần chân tiên cũng chỉ có thể giữ ký ức trong chín thế, đạt được nguyên thần đại la mới có thể đảm bảo giữ được ký ức chín chín tám mươi mốt thế, đến cảnh giới hỗn nguyên có thể giữ ký ức ba ngàn thế.
Còn Hỗn Nguyên Sinh Vô Cực, đó chính là vạn thế luân hồi cũng không bị ma diệt ký ức.
Với cảnh giới của lão tạm thời chống cự lại lực hút luân hồi, là một việc rất đơn giản.
Chỉ chốc lát sau, nguyên thần lão tăng khô gầy đã đến gần dãy núi nằm ở phía tây nam bên ngoài Thanh Thành, đứng trên khoảng không ngọn Độc Giác Sơn trong khu du lịch danh lam thắng cảnh.
Nguyên thần lão tăng khô gầy nhìn xuống phía dưới, nhìn Cửu Hoa Tự nằm trên đỉnh Độc Giác Sơn, ánh mắt xuyên qua lầu các trùng điệp, nhìn chằm chằm vì trụ trì Cửu Hoa Tự đang tu hành trong tàng kinh các, yên lặng không nói gì.
“Đồ nhi Liễu Không…” Lão đột nhiên thở dài một tiếng.
Lão thật sự có rất ít người cần lo lắng ở nhân gian gian, trụ trì đương nhiệm của Cửu Hoa Tự này lại là một người trong số đó, có lẽ trong cõi u minh thật sự có thiên ý, trụ trì Cửu Hoa Tự này giống với một đồ nhi của lão đã hồn phi phách tán do ngoại ma giết chết, năm đó lão liếc mắt một cái đã nhận ra, vì vậy mới ẩn nấp quét rác trong Cửu Hoa Tự đến nay.
Nhưng bây giờ lại phải ly biệt.
“Thôi… Kiếp sau gặp lại…”
Lão tăng khô gầy thở dài, lúc đang định viết lại mấy chữ ở Cửu Hoa Tự, chợt nghe thấy một giọng nữ sâu kín vang lên –
“Lão hòa thượng, sao chỉ còn mỗi nguyên thần?”
Trên khuôn mặt nguyên thần lão tăng khô gầy đột nhiên thay đổi, lập tức từ bỏ chống đỡ, muốn trực tiếp tiến vào luân hồi.
Thế nhưng, ngay lúc này tất cả mọi thứ xung quanh đột nhiên bị bóp méo nghiêm trọng, bầu trời xanh thẳm, ánh nắng màu vàng, rừng núi xanh um tươi tốt ở phía dưới, dòng suối róc rách… Cũng bị kéo mất màu sắc, toàn bộ thế giới đều biến thành màu xám trắng đen tĩnh mịch, bị bóp méo tách rời thế giới hiện thực.
Thậm chí… Ngăn cách lực lượng luân hồi!
Chỉ có Ma vực ngoại ma mới có thể ngăn cách lực lượng luân hồi, nếu không sau khi ngoại ma giết chết tu hành giả, thần hồn nguyên thần của tu hành giả hoàn toàn có thể trực tiếp trốn vào luân hồi, sao lại hồn phi phách tán?
Một phương Ma vực lập tức được dựng lên trên bầu trời này.
“Sơn cùng thủy tẫn nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn…”(1)
(1) Hai câu thơ trong bài Du Sơn Tây Thôn của Lục Du đời Tống.
Tiếng than nhẹ sâu kín vang lên trong một phương Ma vực tĩnh mịch này.
Chỉ thấy một nữ tử áo trắng xinh đẹp tuyệt trần bước đến, bàn chân trắng nõn của nàng bước từng bước trên hư không u ám, mái tóc đen như thác nước rủ xuống sau lưng nàng, càng lộ ra khí chất yếu đuối có thể lừa gạt của nàng, giữa hàng lông mày hiện ra vẻ thương xót còn rõ ràng hơn Phật, hình như cả người cũng tản ra ánh sáng thánh thiện nhàn nhạt, cứ như vị thần cứu vớt thế nhân.
“Cứu Thế Nhân?” Sắc mặt lão tăng khô gầy thay đổi.
Lúc này lão chỉ còn lại nguyên thần, ngay cả nhục thân cũng không còn, sao có thể chống cự Cứu Thế Nhân này?
“Ồ?”
Nữ tử áo trắng hơi nhíu mày, lộ ra vẻ ngạc nhiên, nói khẽ: “Không tầm thường… Lại phát hiện ra bản tướng của ta.”
“Ngươi đuổi theo ta từ khi nào?” Lão tăng khô gầy nặng nề nói.
“Khi nào?”
Nữ tử áo trắng thản nhiên nói: “Ma vực ngoại đạo đã giáng lâm, ta còn không phát hiện, vậy ta dựa vào cái gì để làm chủ thế gian này? Chỉ là cảnh giới của ngươi quá cao, ta không dám đến quá gần ngươi, chỉ có thể đi theo xa xa, không ngờ ngươi lại không vào luân hồi mà dừng ở chỗ này.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất