Chương 217: Thuốc hối hận (3)
“Ừm…” Đông Duyên Đại Tôn trầm ngâm một chút, lại nói: “Vậy để ta và Tiêu đạo hữu cùng nhau đi thăm hỏi vị Lâm đạo hữu kia đi.”
Tiêu Tuệ suy nghĩ, nói: “Đông Duyên Đại Tôn, ta vẫn phải nhắc nhở ngài một chút, Lâm tiền bối luôn nói chuyện cẩn thận, rất ít nhắc đến việc giới tu hành, ta mơ hồ cảm thấy hắn đang kiêng dè điều gì đó, ngài cũng phải chú ý mới được.”
“Tu hành giả cũng kiêng dè, chẳng lẽ…”
Đông Duyên Đại Tôn suy nghĩ cả nửa ngày, lập tức nói: “Ta đã biết, chuyện này không nên chậm trễ, đợi chân thân của ta rời khỏi Lăng Yên Các, ngày mai sẽ đi gặp Lâm tiền bối, đúng lúc ta cũng chuẩn bị một phần lễ vật, có sẽ có thể bù đắp được thần vật chí tôn.”
“Vậy ta đi nói trước với Lâm tiền bối.”
Tiêu Tuệ nói: “Đúng lúc ngài và ta đều là đạo thống Thái m Thiên Uyên, xem như là cấp trên của ta, ta giới thiệu ngài cũng được tính hợp tình hợp lý.”
“Được, vậy bây giờ ngươi phát Truyền m Phù đi.” Đông Duyên Đại Tôn nói.
“Ầy…”
Tiêu Tuệ hơi do dự, nói: “Lâm tiền bối vẫn luôn sống với thân phận phàm nhân, cho dù chí bảo thế gian ở trong tiệm của Lâm tiền bối, cũng chỉ là thước chặn giấy bình thường và chậu rửa bút… Hình như dùng Truyền m Phù không quá phù hợp, ta trực tiếp nhắn tin là được.”
“Tin nhắn?” Lão giả mặc đạo bào kia nói: “Hình như tin nhắn cũng bị phàm nhân giám sát? Biết đâu sẽ dẫn ngoại ma tới?”
“Không sao, ta nói mơ hồ một chút là được.” Tiêu Tuệ khẽ lắc đầu, nói: “Hơn nữa Lâm tiền bối và Thái m Thiên Uyên… Có lẽ cũng quen biết.”
…
Mặt trời chiều dần ngả về phía tây.
Sâu trong con ngõ vắng vẻ, ánh hoàng hôn mờ nhạt kéo ra một cái bóng thật dài ở trên mặt đất.
Trong tiệm tranh chữ, Lâm Chỉ Thủy ngồi sau bàn đọc sách, nhàm chán lật quyển “Vô Tự Thiên Thư” kia, thỉnh thoảng còn cầm kính lúp quan sát bản Vô Tự Thiên Thư này, muốn “lĩnh hội” trí tuệ của cổ nhân.
Ngâm nước không ướt, bật lửa cũng không đốt được, có thể nói là nước lửa không tác dụng, văn vật cổ thần kỳ như vậy, có lẽ phải có bí mật mới đúng, biết đâu chính là bí tịch đấy?
Dù không phải bí tịch võ công cổ, phương thuốc hay thực đơn gì đó cũng được, biết đâu còn là bí phương thất truyền gì đó, có lẽ sẽ kiếm được nhiều tiền đấy?
Ôi, gần đây việc làm ăn càng ngày càng kém, ngoại trừ khách quen, căn bản không nhìn thấy một khách hàng mới nào.
Lúc trước còn có quần chúng ăn dưa đi ngang qua bị giá tiền của hắn dọa đi mất, bây giờ ngay cả người qua đường cũng không thấy.
Cũng không biết xảy ra chuyện gì, quá thảm.
“Ong…”
Lúc này, điện thoại hơi rung lên một cái.
Lâm Chỉ Thủy cầm lên nhìn thoáng qua, đôi mắt lập tức sáng rực.
Rõ ràng là tin nhắn do Tiêu Tuệ gửi tới:
[Lâm tiên sinh, một vị cấp cao bên ta và Tiểu Xà có việc muốn nhờ, muốn tới thăm hỏi ngài, không biết… Chiều ngày mai, ngài có rảnh không?]ư
“Cấp cao?”
Lâm Chỉ Thủy ngạc nhiên.
Không phải là những lão đại mà Tiêu Tuệ quen biết, sau khi phát hiện thư pháp của hắn ngưu bức, dự định gặp đại gia thư pháp là hắn chứ?
Hắn cũng biết mình còn quá trẻ, có thể sẽ bị khinh thường, có thể không gặp mặt là tốt nhất.
Đương nhiên, vì Tiểu Xà nhà mình, vẫn phải hỏi rõ ràng một chút.
Lâm Chỉ Thủy suy nghĩ, gửi cho Tiêu Tuệ mấy câu hỏi: [Vị cấp cao mà ngươi nói, là người bên trên Tiểu Xà sao? Tính tình như thế nào? Đặc biệt thích cái gì? Muốn tự thiếp hay là tranh thủy mặc?]
…
Trên Độc Giác Sơn, phía sau Cửu Hoa Tự.
Tiêu Tuệ nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, vội vàng mở tin nhắn ra xem, lập tức ngạc nhiên.
Nàng cũng biết, dường như Lâm tiền bối có quen biết với thần tiên địa vị cao của Thái m Thiên Uyên, ngay cả Tây Vương Mẫu cũng cho hắn mặt mũi, tất nhiên sẽ có quan hệ rất tốt với những vị thần tiên địa vị cao này, có lẽ một vài người sẽ nể mặt, có người không cần?
Pháp thân của Đông Duyên Đại Tôn là “Hậu Nghệ”, còn pháp thân của Tiểu Xà là “Tây Vương Mẫu”, cũng không biết Lâm tiền bối có quan hệ thế nào với Hậu Nghệ?
“Sao thế?” Trên mũi tên bích ngọc kia vang lên giọng nói của Đông Duyên Đại Tôn.
Tiêu Tuệ lập tức nói: “Lâm tiền bối có mấy vấn đề, ta phải nói rõ ràng với Lâm tiền bối trước.”
Nàng trâm ngâm một chút, liền gửi lại một tin nhắn:
[Không phải là vị phía trên Tiểu Xà, nhưng cũng là người có địa vị gần nhất, tính cách của hắn hơi quái gở cô đơn, có lẽ cũng vì rất lâu chưa trở về, ừ… Ngài hiểu thuốc hối hận mà, là tranh thủy mặc hay là tự thiếp, còn phải xem ngài.]
“Tiêu đạo hữu.”
Giọng điệu của Đông Duyên Đại Tôn hơi quái gở nói: “Hình như ngươi cũng hiểu rất rõ việc của bản tôn, ngươi đang giả vờ đáng thương thay cho bản tôn sao?”
“Điều này…” Tiêu Tuệ lúng túng cười một tiếng.
Đông Duyên Đại Tôn khẽ cười mỉa mai, nói: “Nếu là giả vờ đáng thương, vậy thì giả vờ nhiều một chút, việc Thiên Dụ Tiên Tôn đoạn tuyệt với bản tôn, có rất nhiều chí tôn trên thiên giới đều biết, ngươi cũng nhắc đến việc này một chút, biết đâu vị Lâm đạo hữu kia cũng biết bản tôn là ai.”
Tiêu Tuệ ngạc nhiên, lập tức than thở: “Đông Duyên tiền bối vì nhân thế, thật sự suy nghĩ rất nhiều.”
Đông Duyên Đại Tôn bất đắc dĩ thở dài: “Dù sao đã nhiều năm như vậy, nếu ngay cả điều này cũng không thể bỏ qua, đạo tâm của ta cũng quá yếu đuối đi?”
Tiêu Tuệ lại thêm một câu vào trong tin nhắn ‘Chỉ là một nam tử đáng thương đoạn tuyệt với thê tử’, sau đó hỏi: “Đông Duyên tiền bối, như vậy được chứ?”
“Cứ vậy đi.” Đông Duyên Đại Tôn mỉm cười mỉa mai.
…
“Vị lão đại có địa vị gần nhất?”
Trong tiệm tranh chữ, Lâm Chỉ Thủy nhìn nội dung của tin nhắn, sờ cằm: “Quái gở cô đơn? Chỉ là một nam tử đáng thương đoạn tuyệt với thê tử? Thuốc hối hận?”
Hắn đột nhiên có linh cảm sáng tác, cũng nhớ đến một bài thơ –
Vân mẫu bình phong chúc ảnh thâm, trường hà tiệm lạc hiểu tinh trầm.
Hằng nga ứng hối thâu linh dược, bích hải thanh thiên dạ dạ tâm.(1)
(1) Đây là bài thơ Hằng Nga của Lí Thương Ẩn đời Đường.
Ý cảnh của bài thơ này khá lẻ loi cô đơn, cũng kể lại câu chuyện xưa Hằng Nga trộm linh dược, vứt bỏ trượng phu trốn lên cung trăng, thật sự phù hợp với hình tượng nam tử đáng thương này.
“Biết đâu vị cấp cao kia của Tiêu Tuệ, sẽ thích bài thơ này?”
Lâm Chỉ Thủy sờ cằm, “Có nên phối mới một bức tranh Hằng Nga lên cung trăng hay không đây?”