Chương 223: Mở niêm phong Vô Tự Thiên Thư? (3)
Giá cả không thể quá thấp, nhưng điều này cũng có nghĩa, cho dù trong tương lai hắn trở thành đại gia thư pháp nổi tiếng, cũng không “tăng giá”.
Điều này cũng coi như là chút hy sinh và cống hiến của hắn cho văn hóa truyền thống đi.
“Điều này.”
Tiêu Tuệ và Đông Duyên Đại Tôn liếc nhìn nhau, lúc này cung kính gật đầu nói: “Đa tạ ngài, chúng ta hiểu rõ.”
Bọn họ đều hiểu ý của vị Lâm tiền bối này.
Chắc hẳn Lâm tiền bối đã biết việc Cứu Thế Nhân kia từ lâu, chắc chắn cũng dự đoán được đại kiếp nhân gian sắp đến, nhưng lại không tiện tự mình ra tay, vì vậy mới dự định đưa nhiều kỳ bảo thần vật cho đám tu hành giả một chút, để đám tu hành giả đi đối phó lực lượng ngoại ma.
Đương nhiên, có ví dụ một ngoại ma chuyển thế như Quan Thi m trộn lẫn vào trận doanh tu hành giả, vì vậy nhất định phải “đáng tin”, mới có tư cách được Lâm tiền bối ban thưởng bảo vật.
Về phần giá cả không thể vượt qua chữ số nhất nguyên… Ý tứ cũng rất đơn giản.
Tiền tài thế tục không có chút ý nghĩa nào, Lâm tiền bối chỉ coi 129.600 là viên mãn, một tu hành giả nhiều nhất chỉ đạt được tự thiếp trị giá 129.600 nguyên, có nghĩa số lượng tự thiếp mà tu hành giả nhận được cũng có hạn chế, dù sao số lượng tự thiếp có hạn, vì vậy phải cẩn thận cân nhắc mới được.
“Ừm, ta giao việc này cho hai người các ngươi.”
Lâm Chỉ Thủy khẽ gật đầu, thuận miệng nói: “Đúng lúc ta cũng có một chút kỹ xảo nhỏ có lẽ có thể giúp được các ngươi, đến lúc đó thử một chút là biết.”
Trong lòng hắn cũng có một vài kế hoạch.
Ví dụ như trích dẫn văn chương kinh điển của quyển sách nào đó, chia thành nhiều bức tự thiếp lưu truyền ra ngoài, vậy sẽ có người muốn gom góp những bức tự thiếp này, đạt được một bộ tự thiếp hoàn chỉnh để cất giữ.
Cứ vậy, trong lúc vô hình có thể khiến độ sinh động của văn hóa truyền thống được tăng lên.
“Vậy cảm ơn sự trợ giúp của ngài trước.”
Tiêu Tuệ và Đông Duyên Đại Tôn nói lời cảm ơn từ tận đáy lòng, trong lòng không khỏi cảm thấy yên ổn.
Đúng, một phe ngoại ma đáng sợ, khiến bọn họ cảm thấy áp lực nặng nề, nhưng bây giờ có một đại năng Thiên Đạo như Lâm tiền bối đứng sau lưng tính toán bố trí giúp bọn họ, có điều gì đáng lo lắng nữa?
“Việc nhỏ thôi.”
Lâm Chỉ Thủy mỉm cười, lập tức nói: “Vậy ta đưa một bức chữ cho Đông Duyên tiên sinh trước đã.”
“Vậy làm phiền ngài.” Đông Duyên Đại Tôn lập tức cung kính nói.
Lâm Chỉ Thủy tiện tay chuyển bức tranh trên bàn sách sang một bên, dùng chặn giấy đè lên, lại cắt một tờ giấy tuyên thành khác, sau khi mài mực thêm một lần nữa, lúc này mới chấm đầu bút vào mực, suy nghĩ một chút, liền đặt bút múa bút trên giấy, nước chảy mây trôi viết xuống một hàng chữ.
Ngay sau đó liền đề lạc khoản, hắn mới dừng bút, đặt bút lông lên chiếc gác bút ở bên cạnh, mỉm cười nói: “Chỉ là một câu thơ cũ rích, nhưng lại rất thích hợp với Đông Duyên tiên sinh, hy vọng bức tự thiếp này có thể giúp đỡ ngươi.”
Đông Duyên Đại Tôn nhìn qua, chỉ thấy trên bức tự thiếp viết một câu thơ có ý cảnh huyền diệu.
“Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước vu sơn bất thị vân.”(1)
(1) Hai câu thơ trong bài Ly Tứ của Nguyên Chẩn thời Trung Đường.
Bài thơ này đúng là rất phổ biến cũ rích, nhưng hắn ta lại không thèm đế ý tài văn chương trong đó, chỉ cẩn thận cảm nhận đạo vận pháp lý đan xen thành hỗn nguyên chi đạo ở trong bức tự thiếp này, điều tra đại thần thông ẩn sâu trong đó.
Hắn ta chỉ nhìn một chút, liền phát hiện hỗn nguyên chi đạo này cực kỳ hiếm thấy, lại liên quan đến thần hồn, tâm thức chi đạo!
Thần hồn vốn vô cùng thần bí, sau khi tu thành nguyên thần có thể luân hồi chuyển thế không đánh mất bản thân.
Còn tâm thức lại là nền tảng tồn tại của một người, còn thần bí hơn cả thần hồn, sự khác biệt lớn nhất giữa ngoại ma và thần tiên, nằm ngay ở chỗ một cái là thần thức, một cái là ma thức!
Lâm tiền bối lại biết cả một đạo thần hồn tâm thức, cũng có cảm ngộ đặc biệt như thế?
Dù chỉ là hỗn nguyên chi đạo, nhưng thiên giới rộng lớn như vậy, những chí tôn hiểu đạo thần hồn tâm thức lại chỉ lác đác không có mấy, ngay cả cấp độ đạt tới hỗn nguyên cũng cực kỳ thưa thớt, còn ít ỏi hơn cả số lượng chí tôn!
“Điều này…”
Đông Duyên Đại Tôn cẩn thận cảm nhận, lập tức hiểu rõ trong bức tự thiếp này ẩn chứa đại thần thông gì, rốt cuộc có tác dụng gì, trong lòng không khỏi thấy rất vui mừng.
Hỗn nguyên chi đạo ẩn chứa trong bức tự thiếp này vốn đã hiếm thấy, thần thông vận dụng hỗn nguyên chi đạo này lại vô cùng huyền diệu đặc biệt!
“Lại có thần thông không thể tin nổi như thế…”
Hắn ta thầm thấy hoảng sợ, trong chớp mắt đã chắc chắn… Tác dụng của bức tự thiếp này với hắn ta, thật sự còn có tác dụng lớn hơn thần vật chí tôn!
Vừa nghĩ đến đây, Đông Duyên Đại Tôn không nhịn được hít sâu một hơi, vô cùng chân thành nói: “Đa tạ Lâm tiên sinh ban thưởng chữ.”
“Việc nhỏ thôi, có thể giúp đỡ ngươi thì tốt.” Lâm Chỉ Thủy mỉm cười.
Xem ra, hắn phán đoán tính tình của khách hàng cũng khá chuẩn, loại nam tử chán nản, uể oải sa sút thế này, lại còn đoạn tuyệt với lão bà, hiển nhiên đã tổn thương vì tình, không gì thích hợp bằng câu thơ này nữa.
Hắn lại thuận tiện nhìn Tiêu Tuệ ở bên cạnh, cười nói: “Tiêu Tuệ, bức tự thiếp mà ta đưa cho ngươi, có lẽ không bao lâu nữa ngươi sẽ hiểu rõ.”
Tiêu Tuệ ngẩn ngơ, nói khẽ: “Vâng.”
Trong lòng nàng lại thầm nghĩ, chẳng lẽ ý của Lâm tiền bối là, không bao lâu nữa, nàng sẽ dùng tới bức tự thiếp “Ky điểu luyến cựu lâm, trì ngư tư cố uyên” kia sao?
Lâm Chỉ Thủy cũng không nói gì nữa.
Dù sao đây là sự lựa chọn của mỗi người, gần đây hắn nhìn tin đồn trên mạng, nói Tiêu Tuệ đã từ chối rất nhiều thông báo, hình như có ý rời xa giới giải trí, đám dân mạng đều suy đoán có thể nàng đã muốn rời khỏi giới giải trí.
Hắn cũng cảm thấy hình như Tiêu Tuệ không có tâm trạng quay phim nữa, xem ra chẳng mấy chốc sẽ đến lúc đó, có lẽ bức tự thiếp này có thể giúp nàng kiên định quyết tâm hơn.
“Vậy…”
Đông Duyên Đại Tôn cũng không dám làm chậm trễ quá nhiều thời gian của vị tiền bối này, liền nói: “Lâm tiền bối, chúng ta xin cáo từ.”
“Đi thôi.” Lâm Chỉ Thủy khẽ gật đầu, thuận miệng nói: “Nhớ kỹ lời ta nói là được.
Hắn đang mong chờ được thử bình thuốc nước do Đông Duyên Kỳ tặng, sau khi mở niêm phong quyển Vô Tự Thiên Thư, sẽ thấy được nội dung gì, tất nhiên cũng lười giữ hai người lại.