Chương 227: Lực lượng nhân gian (1)
“Có cách?”
Hai người Thanh Quân và Nguyên Quan Chủ nghe vậy, không nhịn được ngạc nhiên nhìn Đông Duyên Đại Tôn.
Bây giờ nhân giới cũng không thể so với thời kỳ thượng cổ, đã biến thành lao ngục nhân gian, chỉ cần tu Thiên Đạo, dù là nhân vật cấp bậc nào, pháp lực đều không thể đột phá cấp độ “nhân” này.
Những đại la kim tiên hỗn nguyên như bọn họ chuyển thế hạ phàm, cũng giống với tu vi của thần tiên lục địa vượt qua năm quan mà thôi.
Pháp lực còn chưa sánh bằng chân tiên sơ đẳng nhất, sự chênh lệch pháp lực đại la của đại la kim tiên quá lớn, đúng là sự khác biệt giữa con kiến và người!
Nếu muốn đền bù khuyết điểm chênh lệch pháp lực, vậy thì phải có ưu thế cảnh giới không hợp thói thường mới được.
Cảnh giới của Cứu Thế Nhân này ít nhất có thể so sánh với thiên ma, ở mặt độ cao cũng tương đồng với đại la kim tiên, chỉ dựa vào ưu thế cảnh giới “hỗn nguyên”, còn lâu mới có thể đền bù được sự chênh lệch pháp lực to lớn này.
Bán tiên ít nhất phải đến cảnh giới “Hỗn Nguyên Sinh Vô Cực”, mới có thể chống lại Cứu Thế Nhân.
Cho dù có mấy món thần vật chí tôn cũng không có ý nghĩa gì.
Ở nhân gian, uy năng thần vật chí tôn cũng chỉ tương đương với đại la kim tiên ra tay mà thôi, Cứu Thế Nhân kia ngang ngửa với vô số thần vật chí tôn, chỉ cần tiêu hao sạch một phương thần vật chí tôn này, dù nàng không có cách nào, khuyết điểm vẫn to lớn đến quá mức.
“Chẳng lẽ… Vị Lâm tiền bối kia bằng lòng xuất hiện ra tay?” Nữ tử xinh đẹp “Thanh Quân” kia đột nhiên hỏi.
Lão giả mặc đạo bào “Nguyên Quan Chủ” cũng như có điều suy nghĩ nhìn Đông Duyên Đại Tôn.
Ngay cả Đông Duyên Đại Tôn cũng cam nguyên gọi vị Lâm tiền bối kia là “tiền bối”, ít nhất cũng không phải loại chỉ kém nửa bước là có thể chạm đến cảnh giới Thiên Đạo.
Nếu nhân vật như thế bằng lòng ra tay, có lẽ sức uy hiếp còn hơn cả Cứu Thế Nhân kia.
“Lâm tiền bối ra tay?”
Đông Duyên Đại Tôn lắc đầu nói: “Việc này, sau này các ngươi đừng nhắc đến, cho dù chúng ta hồn phi phách tán, tuyệt đối không được liên lụy Lâm tiền bối, nếu Lâm tiền bối vì chút chuyện nhỏ này xuất hiện ra tay, vậy… E rằng chúng ta muốn lần chết chớ chối từ.”
Thanh Quân và Nguyên Quan Chủ ngạc nhiên.
Hiển nhiên vị Lâm tiền bối này ẩn nấp ở nhân gian là có kế hoạch bí mật, nếu xuất hiện ra tay, e rằng sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch, còn Đông Duyên Đại Tôn lại cho rằng điều này còn quan trọng hơn cả đại trận Thanh Thành nhiều?
“Ngoại trừ lão yêu quái và lão hòa thượng, chúng ta đều là nguyên thần thứ hai hạ phàm, còn bản tôn đang ở thiên giới.” Đông Duyên Đại Tôn thản nhiên nói: “Mặc dù nguyên thần thứ hai quý giá, nhưng cái gì nặng cái gì nhẹ, cũng không cần nhiều lời.”
Thanh Quân khẽ gật đầu, nói: “Đông Duyên Đại Tôn đã nói như thế, vậy tất nhiên ta sẽ tuân theo.”
“Lão đạo hiểu rõ.” Nguyên Quan Chủ cũng nhẹ nhàng gật đầu.
Tiêu Tuệ cũng tu luyện pháp môn nguyên thần thứ hai, tất nhiên hiểu rõ ý của Đông Duyên Đại Tôn.
Rất hiếm thần tiên nào có được nguyên thần thứ hai.
Bởi vì dù có pháp môn Đệ Nhị Nguyên Thần, không phải ai cũng có thể tu hành, càng không phải là ai cũng bằng lòng tu hành.
Pháp môn này cần chia nguyên thần hoàn chỉnh thành hai nửa, tâm thức cũng chia thành hai nửa, cảnh giới nguyên thần càng cao mạo hiểm càng nhiều, không cẩn thận là sẽ hồn phi phách tán, hơn nữa sẽ dẫn đến nguyên thần chỉ còn cấp độ một nửa lực lượng, trở thành một nhược điểm, vì vậy trong số thần tiên cường đại có rất ít người tu luyện Đệ Nhị Nguyên Thần.
Cơ hội tốt nhất để tu hành pháp môn này là thần tiên lục địa vượt qua năm quan, tiếp theo là chân tiên.
Tỷ lệ thành công khi đại la kim tiên tu hành pháp môn Đệ Nhị Nguyên Thần chỉ có một phần, càng về sau khả năng thành công càng thấp đến không hợp lẽ thường.
Trong truyền thuyết, đại năng Thiên Đạo căn bản không có khả năng tu thành nguyên thần thứ hai, trừ khi đã tu luyện nguyên thần thứ hai ngay từ lúc đầu, vì vậy phần lớn đại năng Thiên Đạo đều không có nguyên thần thứ hai.
Thế nhưng, nguyên thần thứ hai bỏ mình, dù sao cũng tốt hơn cả người cũng bị mất.
Phần lớn những đại la kim tiên hỗn nguyên hạ phàm đều có nguyên thần thứ hai, mới có thể để nguyên thần thứ hai hạ phàm.
Cũng đã sớm chuẩn bị nguyên thần thứ hai sẽ vẫn diệt.
“Hai vị có thể hiểu được thì tốt.”
Đông Duyên Đại Tôn nhẹ nhàng gật đầu, ngước nhìn hình chiếu thế giới bóp méo thời gian ở phía trên, trong lòng khẽ động, nhân lúc uy năng chưa hao hết, để thời gian tiếp tục quay lại.
Đột nhiên, mọi người nhìn thấy được ngọn lửa thiêu đốt nguyên thần, thấy được ánh mắt sau cùng của nguyên thần lão tăng hư ảo.
Trong chốc lát im lặng không nói gì.
“Xem ra lão hòa thượng đã sớm hiểu rõ điều này.” Đông Duyên Đại Tôn nói khẽ.
“Chẳng trách lão hòa thượng không có nguyên thần thứ hai, cũng được phái đến nhân gian…” Thanh Quân thở dài nói.
Nguyên Quan Chủ cũng thở dài, nói: “Đây chính là nguyên nhân khiến những Phật chủ thượng giới kia tin tưởng lão hòa thượng đi…”
Nguyên thần cảnh giới hỗn nguyên bị hiến cho “nó”, mặc dù sẽ biến thành ngoại ma, trở thành nanh vuốt của “nó”, nhưng ít ra còn có thể sống sót, thượng giới có rất nhiều nguyên thần của thần tiên cảnh giới hỗn nguyên rơi vào đường cùng, đều lựa chọn như thế.
Để những nguyên thần thứ hai cảnh giới Hỗn Nguyên Vô Cực do bọn họ tu hành hạ phàm, bản tôn ở lại thiên giới, sao lại không phải một sự uy hiếp chứ?
Bản tôn đã là bảo vệ, cũng là con tin.
Nhưng Liên Hỏa Tịnh Quang Phật lại không có nguyên thần thứ hai, lại cứ tự thiêu nguyên thần như vậy.
Thà rằng hồn phi phách tán, hóa thành hư vô, cũng không muốn trở thành ngoại ma!
“Ầm ầm!”
Trong tiếng nổ vang vô hình, thế giới ở bên trên méo mó, trời đêm biển xanh, sông rộng Thái m, tiên tử Nguyệt cung… Uy năng hình chiếu thế giới đã tiêu hao gần như không còn, bắt đầu chậm rãi tiêu tán, cuối cùng hóa thành một bức tranh trống rỗng, cũng vỡ nát biến mất ở trên không trung.