Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Biết Ta Là Cao Nhân

Chương 245: Tấn công bất ngờ (1)

Chương 245: Tấn công bất ngờ (1)
Sáng sớm hôm sau.
Xà Tích Lộ tu luyện cả một đêm mở cửa phòng ngủ ra, lúc rời khỏi phòng mới phát hiện, phòng ngủ của Lâm Chỉ Thủy không có một bóng người, đã đến cửa tiệm tranh chữ như mọi khi.
Trên bàn đặt một bức tranh đã được bồi tốt, bên cạnh bức tranh còn để một tờ giấy tuyên thành lớn khoảng bàn tay, bên trên dùng chữ tiểu Khải viết “Ky bất khả thất, thì bất tái lai”(1), lạc khoản là Lâm Chỉ Thủy.
(1) Một câu thành ngữ, ý nói không thể bỏ qua cơ hội, bỏ qua cơ hội sẽ không đến lại nữa.
“U Thiền, Lâm Chỉ Thủy đi khi nào?” Xà Tích Lộ nghi ngờ hỏi thăm ở trong lòng.
“Sao ta biết được? Linh giác của ta không cảm ứng được hắn.” U Thiền tùy ý nói: “Thế nhưng có lẽ là sáng nay, nét chữ này mới được viết xong vào tối hôm qua.”
“Ồ…”
Xà Tích Lộ nhìn nét chữ ở trên giấy tuyên thành, hơi ngơ ngác, không nhịn được hỏi: “Ky bất khả thất, thì bất tái lai? Lâm Chỉ Thủy để lại cho ta những lời này là có ý gì chứ? Lần này đến Thanh Thành có cơ hội gì?”
“Ta cũng không biết.” U Thiền nói: “Nhưng nếu là hắn cố ý viết, vậy chắc chắn sẽ có tác dụng, ngươi cũng cầm theo tờ giấy này đi, nhưng nét chữ này cũng không có lạc khoản tặng cho ngươi, ta cũng không nhận ra có lợi ích gì, ngươi nhanh xem bức tranh kia đi.”
Xà Tích Lộ ồ một tiếng, liền cầm chiếc hộp dài đặt bức tranh lên, mở hộp, lấy bức tranh ở trong đó ra, sau khi trải lên bàn, lại không nhịn được ồ một tiếng.
“Đây là…”
Có thể thấy trên bức tranh là một nữ tử mặc vũ y xinh đẹp, khí chất của nàng tôn quý như trời, trên hàng lông mày lại có vẻ từ ái chí nhu chí thiện, cứ như mẫu thân của thiên địa vạn vật, trong đôi mắt trong suốt kia có vẻ kiên định, đang ngước nhìn vòm trời vỡ vụn, đầu ngón tay lại cầm kỳ thạch năm màu.
“Là Nữ Oa!” U Thiền giật mình nói: “Ta từng gặp Nữ Oa rất nhiều lần, dáng vẻ của Nữ Oa trong tranh và nàng, thần vận không hề khác biệt chút nào, xem ra Lâm Chỉ Thủy rất quen thuộc với nàng.”
“Đây chính là Nữ Oa nương nương…”
Xà Tích Lộ giật mình, nói: “Ta đã nói sao lại nhìn quen mắt thế, lúc tổ chức pháp đàn cầu trời đạo thống Uế Thổ Kiến Mộc, giống hệt hư ảnh Nữ Oa nương nương giáng lâm.”
U Thiền hơi nghi ngờ nói: “Thế nhưng, trên bức tranh này… Ta lại không nhận ra chút thủ đoạn nào, mặc dù chỉ có lạc khoản của Lâm Chỉ Thủy, không phải tặng cho ngươi, nhưng lại không có một tia đạo vận nào, bức tranh này thật sự là thần vật chí tôn sao?”
Mặc dù nàng vừa mới bắt đầu tu Thiên Đạo, nhưng dù sao độ cao cảnh giới vẫn còn đó, dù nhìn không hiểu, ít nhất cũng có thể nhận ra là cấp độ gì.
Còn bức tranh này… Quá bình thường.
“Lâm Chỉ Thủy nói để Nữ Oa nương nương đi theo ta…” Xà Tích Lộ suy nghĩ hão huyền hỏi thăm: “Chẳng lẽ là triệu hoán Nữ Oa nương nương chiến đấu?”
“Sao có thể?”
U Thiền im lặng, nói: “Chưa nói tới Nữ Oa nương nương đang ở trên vòm trời thiên giới, thiên nhân cách biệt căn bản không xuống được, dù giáng lâm nhiều lắm cũng chỉ bắn một tia thần niệm xuống mà thôi, hơn nữa Nữ Oa nương nương là một trong Tam Hoàng cao quý, không kém kiếp trước của Lâm Chỉ Thủy là bao nhiêu, nhiều lắm chỉ cho hắn mặt mũi mà thôi, sao có thể nghe theo mệnh lệnh của hắn như thuộc hạ?”
“Vậy… Bức tranh này để làm gì?” Xà Tích Lộ nghi ngờ nói.
“Sao ta biết được?” U Thiền nói: “Lạc khoản trên bức tranh này cũng không phải viết đưa cho ngươi, ngươi cũng chỉ có thể chờ linh tính ẩn trong bức họa này tự phát động.”
“Ồ… Vậy mang theo đi.” Xà Tích Lộ cuộn gọn gàng bức tranh lại, đặt vào trong hộp.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
U Thiền lười biếng nói: “Tiêu Tuệ đến đón ngươi.”
Xà Tích Lộ dùng Tụ Lý Càn Khôn cất chữ và tranh đi, liền đi qua mở cửa, người đứng ngoài cửa đúng là Tiêu Tuệ, lúc này nàng đang đội mũ, đeo kính râm và khẩu trang, cách ăn mặc của một đại minh tinh.
“Tiêu Tuệ tỷ tỷ… Bây giờ xuất phát sao?” Xà Tích Lộ hỏi.
“Ừm.”
Tiêu Tuệ nhẹ gật đầu, lại liếc nhìn bên ngoài hành lang, nhìn về phía một góc hẻo lánh không có ai, mở miệng nói: “Lục Thanh Phong, ngươi theo chúng ta cùng đến Thanh Thành, hay là ở lại?”
Lục Kiếm Tiên đang ở trong trạng thái ẩn thân thuật cũng không hiện hình, chỉ truyền âm nguyên thần nói: “Lâm tiền bối ra lệnh ta bảo vệ nàng, tất nhiên ta phải đi cùng.”
“Vậy thì tốt.” Tiêu Tuệ mỉm cười nói.
Thật ra nàng biết, dù không cần bảo vệ Xà Tích Lộ, Lục Kiếm Tiên cũng sẽ đi theo.
Năm đó, Si Kiếm tiên tử bị giáng chức xuống nhân gian, mới phải bỏ ra cái giá hồn phi phách tán.
Chấp niệm của Lục Kiếm Tiên trong năm trăm năm qua, chính là Si Kiếm tiên tử, trận pháp kia có thể trọn vẹn, cũng là thành quả Si Kiếm tiên tử hy sinh bản thân, sao hắn ta có thể cho phép ngoại ma phá hỏng?


Thanh Thành.
Trung tâm thành phố, trong đình viện của một biệt thự kiểu vườn phương Đông.
Trong khu vườn tường trắng ngói xanh đen, hòn non bộ san sát, cây tùng ở bên, một chiếc bàn đá được đặt bên mép hồ nước trong veo, một lão giả mặc đạo bào đang uống trà, một nữ tử xinh đẹp dùng tay cầm bức tranh, một nam tử buồn bã ỉu xìu sa sút.
Rõ ràng là ba vị đại la kim tiên hỗn nguyên chuyển thế còn sót lại ở nhân gian – Nguyên Quan Chủ, Thanh Quân, Đông Duyên Đại Tôn.
“Thanh Quân, ngươi ôm bức tranh này nhìn cả một ngày, còn chưa nhìn đủ à.” Đông Duyên Đại Tôn tức giận nói.
“Lâm tiền bối ban thưởng cho ta bức tranh này, rất giống với bản tướng nguyên thần “Vô Lượng Thanh Tùng” của ta, mặc dù Lâm tiền bối chỉ vẽ cây tùng ở cổng, nhưng cũng có thể khiến ta nhìn thấy đạo ở tầng cao hơn.”
Thanh Quân gần như si mê nhìn bức tranh ở trong tay, nhìn chằm chằm cây tùng được vẽ ở trong đó, khẽ thở dài: “Cây tùng ở phía trước cửa tiệm tranh chữ của Lâm tiền bối, thật sự may mắn…”
“Thanh Quân.” Nguyên Quan Chủ nghi ngờ nói: “Trên bức tranh này cũng chỉ có một cây tùng, chẳng lẽ cũng là thần vật chí tôn sao? Một cây tùng cũng có thể diễn hóa thế giới?”
“Mặc dù bức tranh này là thần vật chí tôn, nhưng cũng không thể diễn hóa thế giới.”
Thanh Quân khẽ lắc đầu, nói: “Bởi vì vô thượng thần thông ở trong bức tranh kia, cũng không phải cảnh giới ‘Hỗn Nguyên Sinh Vô Cực’, mà là cảnh giới ‘Thái Nhất’.”
“Thái Nhất?”
“Nửa bước Thiên Đạo?”
Nguyên Quan Chủ và Đông Duyên Đại Tôn ngạc nhiên nhìn nàng.
Hỗn Nguyên Sinh Vô Cực được gọi là chỉ thiếu một bước nữa sẽ có thể tiếp xúc với Thiên Đạo, cũng là cảnh giới của phần lớn chí tôn.
Nhưng cũng không phải là chung cực.
Trên thực tế còn có thể tiến thêm nửa bước nữa, từ “Hỗn Nguyên Sinh Vô Cực” diễn hóa cơ sở hỗn độn, lại đến “Vô Cực Sinh Thái Cực”, cũng tức là “Nhất” trong hỗn độn, là cảnh giới “Thái Nhất”.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất