Chương 247: Tấn công bất ngờ (3)
Tiêu Tuệ mỉm cười, đang định rời khỏi đình viện, tự mình đi đến mỗi một trận cơ, mắt trận của Thanh Thành, phân phát bảo vật ra ngoài, chợt thay đổi sắc mặt, ngẩng đầu nhìn lên.
Đám người đồng thời nhận ra sự thay đổi khác lạ, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy một tầng ánh sáng màu đen u tối như ẩn như hiện, nhanh chóng khuếch tán ra như gợn sóng trong nước, trong chốc lát đã lan tràn tác động đến cả Thanh Thành, tất cả những nơi đi qua đều bao phủ một lớp bóng mờ mà phàm nhân không thể nhìn thấy.
“Ma vực thật là lớn.”
Đông Duyên Đại Tôn nặng nề nói: “Những dãy núi trong phạm vi mấy trăm dặm quanh Thanh Thành đã bị bao phủ.”
Ma vực to lớn như vậy, không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là Ma vực do chân ma đệ nhất đẳng thả ra!
Nói cách khác, Cứu Thế Nhân kia… Đã tới.
“Kết trận đi.”
Nguyên Quan Chủ khẽ quát một tiếng, trong tay xuất hiện một cây phất trần, nhẹ nhàng vung lên, dưới chân liền hiện ra một phương Thái Cực Đồ, trên bầu trời cũng theo đó hiện ra một Thái Cực Đồ đen trắng to lớn, hội tụ giao hòa biến thành màu sắc hỗn độn, lực lượng trận pháp khổng lồ mà phàm nhân không thể thấy được, trong chớp mắt đã bao phủ cả Thanh Thành!
Cùng lúc đó, sớm đã được diễn luyện tốt từ trước, tám mươi mốt trận cơ được phân bố khắp các nơi trong Thanh Thành, tất cả đều bay ra từng luồng kỳ quang phóng về phía chân trời, chỉ thấy cầu vồng bay thẳng lên vòm trời.
Còn chín địa điểm trận nhãn cửu cung chi vị phân bố ở Thanh Thành, cũng bay ra chín đạo kỳ quang, hội tụ thành một cầu vồng chín màu ở trên không trung, dẫn dắt tám mươi mốt đạo kỳ quang các loại hình thành cầu vồng, hội tụ thành một khoảng màu sắc rực rỡ, không ngừng dung hòa vào trong vòng trận pháp bảo hộ màu sắc hỗn độn ở trên vòm trời kia, khiến lực lượng trận pháp trong chớp mắt đã nhảy lên cực hạn!
“Trận pháp đã thành, chư vị đều đi vào đi.”
Lúc Đông Duyên Đại Tôn nói chuyện, quanh người đã tỏa ra ánh sáng pháp lực, sải bước đi ra ngoài, cơ thể cũng đã biến mất ở trong bóng đen, tiến vào Ma vực.
Những người khác đều thả ra pháp lực, sải bước tiến vào Ma vực.
Tiêu Tuệ hơi nhíu mày, phất tay thu lại rất nhiều bảo vật trôi nổi bồng bềnh giữa không trung, cũng tiến vào Ma vực.
Trong Ma vực.
Thanh Thành đã biến thành màu xám trắng tĩnh mịch, bị trục xuất thoát khỏi hiện thực, phàm nhân không thể tiến vào, nhưng Ma vực lại không ngăn cản được linh lực pháp lực tạo thành lực lượng trận pháp, Thanh Thành tĩnh mịch này vẫn bị bao phủ trong lực lượng trận pháp có màu hỗn độn.
Trong chốc lát, trong hiện thực có hơn hai ngàn vị tu hành giả trấn thủ Thanh Thành, đều tiến vào Ma vực ở bên trong Thanh Thành.
Ba vị đại la kim tiên hỗn nguyên, đám người Tiêu Tuệ, sau khi tiến vào Ma vực đều rối rít bay lên trời.
“Làm phiền các vị tiền bối ngăn cản.”
Tiêu Tuệ nói khẽ: “Ta lập tức đem những bảo vật truyền thừa thiên giới này, đi phân phát cho đông đảo tu hành giả ở Thanh Thành.”
Lão giả mặc đạo bào “Nguyên Quan Chủ” khẽ gật đầu, nói: “Không sao, Chư Pháp Quy Nhất trận này đã được hoàn thành, cho dù là đại la kim tiên hạ phàm, đừng hòng phá vỡ trong thời gian ngắn, còn chịu đựng được một lúc.”
Tiêu Tuệ cũng không nói nhiều, lúc này bay về phía trận nhãn ở gần nhất.
Lão giả mặc đạo bào “Nguyên Quan Chủ” quay lại nhìn Thanh Quân và Đông Duyên Đại Tôn, nói: “Thanh đạo hữu, ta chủ trì trận nhãn Thái Dương, ngươi chủ trì trận nhãn Thái m, Đông Duyên Đại Tôn, làm phiền ngươi chủ trì chư pháp sát trận.”
“Ta đã thức tỉnh Thảo Mộc Chi Linh ở Thanh Thành, khiến trận pháp bảo hộ ở bên trên lại càng dẻo dai hơn.” Thanh Quân gật đầu nói.
Trong tay Đông Duyên Đại Tôn đã cầm một cây cung lớn cấp bậc thiên bảo bán thành phẩm, nói: “Yên tâm, có lực lượng trong trận pháp gia tăng cung của ta, dù là Cứu Thế Nhân kia cũng phải cẩn thận đề phòng.”
Đúng lúc này –
Mọi người nhìn lên bầu trời, đều thay đổi sắc mặt.
Trong tiếng nổ vang cuồn cuộn như sấm dậy chỉ thấy một bàn tay khổng lồ che khuất bầu trời hạ xuống, bàn tay khổng lồ này gần như bao phủ một nửa bầu trời phía trên Thanh Thành, trên bàn tay bùng cháy ngọn lửa màu đen thâm thúy u ám, còn hỗn hợp đủ loại chân ma chi lực, mang theo uy năng khủng bố đủ để đập nát cả Thanh Thành, đập thật mạnh vào trận pháp bảo hộ bao phủ cả Thanh Thành!
“Rầm!!”
Trong tiếng va đập rung động trời đất, trận pháp bảo hộ màu sắc hỗn độn hoàn mỹ không tỳ vết đột nhiên rung lên, còn hơi lõm vào một chút, hình như khoảng cách đến cực hạn chịu đựng của trận pháp không còn quá xa.
Sắc mặt Nguyên Quan Chủ và Thanh Quân hơi trắng bệch, pháp lực tinh diệu không ngừng khống chế lực lượng trận pháp chống lại uy năng kinh khủng này.
Đủ loại màu sáng cầu vồng ở các nơi trong Thanh Thành cũng liên tục không ngừng hòa nhập vào trong lực lượng trận pháp, mới duy trì được trận pháp.
Bàn tay khổng lồ đang bùng cháy Hắc Viêm đánh một chiêu không được, cũng lui về.
“Xảy ra chuyện gì?”
Nguyên Quan Chủ khiếp sợ nhìn bàn tay khổng lồ trên bầu trời, nói: “Một chiêu này có lẽ là Cứu Thế Nhân cũng rất nhiều chân ma liên thủ lại kết trận tấn công, nhưng thực lực của Cứu Thế Nhân sánh với đại la kim tiên, các chân ma khác dù có hai ba mươi người, đáng ra cũng không tăng trưởng được bao nhiêu mới đúng.”
“Chân ma chi lực vừa rồi có tất cả hai mươi chín loại.” Sắc mặt Thanh Quân rất xấu nói: “Cho dù nhân gian có nhiều chân ma như vậy, nhưng phần lớn cũng là chân ma đệ ngũ đẳng mà thôi, đệ tứ đẳng cũng không nhiều, chứ đừng nói đến chân ma đệ nhị đẳng đệ tam đẳng.”
“Một chiêu vừa rồi có rất nhiều chân ma chi lực, hình như cũng rất cường đại.” Đông Duyên Đại Tôn nặng nề nói.
Lúc này, đám người chợt phát hiện, bàn tay khổng lồ bùng cháy Hắc Viêm ở trên bầu trời chậm rãi biến mất, đủ loại sức mạnh thông qua trận pháp kết hợp lại cũng biến mất theo.
Lập tức để lộ ra hai mươi chín bóng dáng.
Người cầm đầu là một nữ tử áo trắng xinh đẹp tuyệt trần, chân trần đứng phía trước đông đảo chân ma ở trên khoảng không, trên hai đầu lông mày hiện ra vẻ thương xót, khí chất yếu đuối lại tản ra khí thế ngập trời.
Còn sau lưng của nàng là hai mươi tám chân ma bao phủ trong ánh sáng màu đen u ám, tùy ý tản ra hơi thở và uy áp khiến người ta sợ hãi.
Đám người Đông Duyên Đại Tôn, Thanh Quân, Nguyên Quan Chủ nhìn thấy tình cảnh này, cảm nhận được những hơi thở chân ma này, không nhịn được sắc mặt trắng bệch, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
“Sao có thể…”
“Nhiều chân ma đệ nhị đẳng như vậy, còn có hai chân ma đệ nhất đẳng…”