Chương 257: Đại Tôn! (6)
U Thiền ở trong lòng nàng nói: “Kỳ quái, hình như uy áp nguyên thần của hắn đã thay đổi? Bức tự thiếp mà nam nhân của ngươi cho hắn, rốt cuộc có thần thông gì? Sao có thể thay đổi nguyên thần?”
Đông Duyên Đại Tôn lại quay sang nhìn về phía Lục Kiếm Tiên, nở nụ cười, nói: “Ở nhân gian cũng có thể lĩnh ngộ kiếm đạo hỗn nguyên? Thật sự không thể tưởng tượng nổi, hơn nữa bàn về sát phạt, có thể nói là kiếm đạo mạnh nhất mà ta từng gặp, ngươi làm thế nào vậy?”
Lục Kiếm Tiên cũng cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng vẫn thản nhiên nói: “Lâm tiền bối chỉ điểm ra, kiếm đạo này cũng là ta học được từ trong bức tự thiếp do Lâm tiền bối ban thưởng cho ta.”
Đông Duyên Đại Tôn không nhịn được hít sâu một hơi, khẽ than thở: “Lại có thể dạy dỗ ra kiếm đạo như thế, đúng là đại năng Thiên Đạo, chỉ tiếc thời gian có hạn, không có duyên tự đi bái kiến vị tiền bối kia…”
“Không phải ngài từng gặp rồi sao?” Xà Tích Lộ vô cùng cẩn thận hỏi.
Đông Duyên Đại Tôn lắc đầu cười một tiếng, nói: “Người bái kiến Lâm tiền bối, là nguyên thần thứ hai của ta, ta chưa từng gặp.”
Xà Tích Lộ ngẩn ngơ.
Nguyên thần thứ hai?
Lời này có ý là… Người trước mắt là bản tôn Đông Duyên Đại Tôn?
Thanh Quân và Nguyên Quan Chủ cũng hơi ngơ ngác, bản tôn Đông Duyên Đại Tôn là chí tôn đạo thống Uế Thổ Kiến Mộc, không phải đang ở thiên giới sao?
U Thiền cũng ngạc nhiên, lập tức lẩm bẩm nói: “Không phải chứ… Hình như ta đã hiểu, nam nhân của ngươi… Không khỏi quá kinh khủng?”
“Đại Tôn.”
Thanh Quân ở bên trên không nhịn được hỏi: “Lời này của ngươi là có ý gì? Không phải bản tôn của ngươi đang ở thiên giới sao?”
Nguyên Quan Chủ cũng nghi ngờ khó hiểu nhìn Đông Duyên Đại Tôn.
“Điều này, cũng may có bức tự thiếp kia của Lâm tiền bối.”
Trong ánh mắt Đông Duyên Đại Tôn hiện ra vẻ rung động, sợ hãi than thở: “Thần thông kia kỳ diệu như vậy… Lại thông qua nguyên thần thứ hai liên lạc với ta, tạm thời trao đổi ‘tâm thức’ và ‘ký ức’ của nguyên thần thứ hai và ta, nguyên thần vốn giống nhau, vì vậy bản tôn của ta mới có thể tạm thời xuống đây.”
Mọi người lập tức ngây ngẩn cả người.
Trao đổi tâm thức và ký ức?
Thần thông kỳ lạ khó có thể tưởng tượng nổi như thế, căn bản chưa từng nghe thấy!
“Quả nhiên…” U Thiền khiếp sợ than thở: “Tâm thức! Lâm Chỉ Thủy lại cũng nghiên cứu sâu xa với tâm thức như vậy, thật sự không thể tưởng tượng nổi, còn hiểu thần thông như vậy?”
Tâm thức, chính là nguồn gốc tồn tại của tất cả sinh linh, thần bí nhất.
Sự khác biệt lớn nhất của thần tiên và ngoại ma chính là tâm thức, dù luân hồi chuyển thế, gột rửa mất bản nguyên ngoại ma và nguyên thần ngoại ma, tâm thức của ngoại ma vẫn là ma thức!
“Nó” sáng tạo ra ngoại ma, cải tạo cảnh hỗn nguyên và nguyên thần của thần tiên bên trên thành ngoại ma, chính là thay đổi “tâm thức”!
Ngay cả đại năng Thiên Đạo cũng không có mấy người nghiên cứu tâm thức, sở dĩ “nó” thần bí đáng sợ như vậy, chính vì nó có thể khống chế sự thay đổi tâm thức, thậm chí có thể hóa thân vô tận, ẩn nấp ở trong tâm thức của phàm nhân!
Lâm Chỉ Thủy lại cũng có tạo nghệ như thế ở trên mặt tâm thức?
“Cũng không biết Lâm tiền bối là vị đại năng Thiên Đạo chuyển thế nào, thật sự không thể tưởng tượng nổi.”
Đông Duyên Đại Tôn thở dài nói: “Nhân gian lại có đại năng như thế giáng lâm, còn tận tâm giúp đỡ tu hành giả các ngươi thậm chí là phàm nhân như thế, chỉ với một thứ này, dù thiên giới có phồn hoa rộng lớn thế nào, cũng không sánh bằng nhân gian nho nhỏ này.”
Tuy thiên giới gần như rộng lớn vô biên, còn có tiên khí có thể trường sinh cũng vô số bảo vật quý hiếm, nhưng đối với một chí tôn đi đến điểm cuối như hắn ta, dù là ngoại vật gì cũng vô dụng.
Đại năng Thiên Đạo chí cao vô thượng, thoát khỏi tam giới đứng bên trên vòm trời, xưa nay sẽ không cúi đầu nhìn xuống thiên giới lấy một chút.
Ở nhân gian lại có một vị đại năng Thiên Đạo hiền lành như vậy, nếu để các chí tôn thiên giới biết được điều này, e rằng đã sớm điên cuồng.
Mấy ngày trước bản tôn là hắn ta đã biết được nhân gian có sự tồn tại của Lâm tiền bối từ chỗ nguyên thần thứ hai.
Nhưng sao hắn ta lại dám lộ ra chút nào?
“Thôi, cũng may có nguyên thần thứ hai ở nhân gian.”
Đông Duyên Đại Tôn khẽ lắc đầu, lại quay sang nhìn về phía Cứu Thế Nhân bị vây trong hỗn độn, trong đôi mắt bùng cháy một ngọn lửa màu vàng óng vấn vít tôn quý, cứ như Hỏa Nhãn Kim Tinh, quan sát Cứu Thế Nhân kia.
Ngay lập tức, hắn ta nở một nụ cười nhạt, nói: “Có thể ra tay, lực lượng của nàng đã tiêu hao đến mức không có cách nào liều mạng, dựa vào trận pháp này, ta nắm chắc hơn chín phần có thể một kích diệt sát nàng, dù nàng may mắn chạy trốn giữ mạng, nhiều lắm cũng chỉ còn một tia bản nguyên.”
“Đại Tôn Thiên Đế đã diễn toán đương nhiên sẽ không phạm sai lầm.” Thanh Quân mỉm cười, không hề thấy ngạc nhiên.
“Làm phiền ngài, Đại Tôn.” Nguyên Quan Chủ cũng cười nói.
Bản tôn Đông Duyên Đại Tôn, đây chính là chí tôn chân chính của thiên giới!
Pháp thân “Xích Đế” một trong Thiên Đế ngũ phương của đạo thống Uế Thổ Kiến Mộc, nắm giữ Hỗn Nguyên Sinh Vô Cực chi đạo, cho dù lúc này nguyên thần thứ hai là pháp thân Hậu Nghệ, nhưng cảnh giới vẫn còn ở đó, pháp thân Hậu Nghệ và pháp thân Xích Đế vốn không xung đột, thậm chí còn cực kì phù hợp, lại am hiểu sát phạt.
Một nhân vật như thế, bản thân đã không kém hơn Cứu Thế Nhân kia, lại có đại trận dao động gia trì pháp lực, thực lực tăng lên gấp mười!
Một kích diệt sát Cứu Thế Nhân kia, đâu có gì kỳ quái?
“Tiễn thuật Hậu Nghệ, phối hợp với Hỏa Hoàng đạo của ta, cũng rất phù hợp.”
Đông Duyên Đại Tôn mỉm cười, trong tay cầm một cây cung lớn hoa văn ngọn lửa màu đen, tay còn lại thì chậm rãi nâng lên hiện ra một ngọn lửa thuần màu vàng vô cùng tôn quý.
Trong ngọn lửa màu vàng kia bốc cháy hừng hực, cứ như đang thai nghén một phương thế giới.
Trong phương thế giới này, đều là vô tận ngọn lửa hừng hực lao đi, đốt cháy vạn vật thành than, tràn ngập tính hủy diệt!
Hắn ta nắm vào hư không một cái, sau đó phương thế giới này ầm vang sụp đổ, trong chớp mắt đã hóa thành mũi tên màu vàng, vô tận lực lượng hủy diệt đều ngưng tụ trong mũi tên này.
Thủ đoạn ngưng tụ thế giới thành một tuyến như thế, hiển nhiên còn cao minh hơn Tịnh Thế Hồng Liên của Cứu Thế Nhân vô số lần!
Đông Duyên Đại Tôn đặt mũi tên màu vàng lên trên cung, chậm rãi kéo ra, cung như trăng tròn.
Đôi mắt hắn ta nhìn chằm chằm nữ tử áo trắng “Cứu Thế Nhân” ở trong hỗn độn kia, thấy được vẻ mặt không thể tin nổi và hỗn loạn của nàng, nói khẽ:
“Chết đi.”