Chương 277: Không (2)
Từng tiếng long ngâm như Minh Thần cười khẽ, khiến khoảng cách cái chết càng ngày càng gần bọn họ!
“Tốt.”
Tiêu Tuệ lại nhìn về phía nguyên thần thứ hai ở bên cạnh, nói khẽ: “Nguyên thần thứ hai, phải để ngươi quay về thôi.”
“Hừ, ta vốn không thích trấn thủ nơi này, nhàm chán muốn chết.” Nguyên thần thứ hai tiểu loli kia lại hừ một tiếng.
Ngay sau đó, Tiêu Tuệ chậm rãi ngẩng đầu, ngước nhìn lên trên, ánh mắt của nàng như xuyên qua vòm trời, xuyên qua nhân gian, xuyên qua giới hạn thiên nhân, cũng xuyên qua thiên giới, cuối cùng rơi vào nơi thần bí nào đó ở trên vòm trời tam giới.
Nơi đó có một thứ đang lơ lửng.
Đó là một quyển sách.
Ánh mắt của nàng nhìn vào bìa quyển sách này, rơi vào ba chữ ở trên trang bìa kia.
Xuyên qua lực lượng thần bí do tự thiếp kia mang đến, dường như nàng và quyển sách này sinh ra mối liên hệ vô hình nào đó, quyển sách này đột nhiên chậm rãi run rẩy, tỏa ra tia sáng kỳ dị ý tứ “Sinh Tử”.
Nơi thần bí kia đột nhiên vang lên một giọng nói mà nàng rất quen thuộc: “Hắn đã bắt đầu?”
Nàng biết giọng nói kia đến từ người đã từng quản lý nàng.
“Vậy thì đi thôi.”
Người kia khẽ cười một tiếng, cũng không ngăn cản, ngược lại có một luồng ý chí vô hình trong cõi u minh quán chú vào bên trên quyển sách kia.
Ngay sau đó, quyển sách này đột nhiên biến mất khỏi nơi thần bí kia.
Cùng lúc đó, Tiêu Tuệ ở nhân gian, nàng ngẩng đầu nhìn lên bên trên, một vùng không gian kia đột nhiên vặn vẹo vỡ vụn, trong chớp mắt đã tạo thành một thông đạo to lớn đến khoa trương, phía đối diện của thông đạo… Lại truyền đến một luồng hơi thở thần bí vượt qua tam giới.
Sau đó, một bóng đen khổng lồ bay ra từ trong không gian thông đạo này, không gian thông đạo thật lớn này cũng lập tức được lấp đầy khôi phục lại.
Bóng đen khổng lồ kia dừng lại ở bầu trời phía trên Tiêu Tuệ, rõ ràng là một quyển sách thoạt nhìn có phong cách cổ xưa, để lộ ra ba chữ viết to lớn ở trên bìa –
Sinh Tử Bộ!
“Sinh Tử Bộ…”
Minh Dạ Ma Tổ chấn động nhìn về phía Sinh Tử Bộ khổng lồ này, lẩm bẩm nói: “Sao có thể… Không phải Sinh Tử Bộ ở trong tay Thôi Phủ Quân sao? Thái Sơ Linh Bảo, sao có thể đi vào nhân gian?”
Thiếu nữ Kim Ô cũng ngạc nhiên nhìn về phía Sinh Tử Bộ kia.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Sinh Tử Bộ, dù sao lúc đại kiếp thượng cổ, nàng cũng chưa từng thấy Thôi Phủ Quân sử dụng Sinh Tử Bộ, bởi vì nghe phụ hoàng nói, Sinh Tử Bộ không có ích lợi gì với ngoại ma.
U Thiền ở trong đầu Xà Tích Lộ giật mình nói: “Thái Sơ Linh Bảo, Nhân Thư ‘Sinh Tử Bộ’? Hóa ra đã không còn khí linh, chẳng trách có thể đến nhân gian, chờ chút… Không phải khí linh của Sinh Tử Bộ chính là…”
“Đến đi…”
Ánh mắt Tiêu Tuệ phức tạp nhìn về phía quyển sách này, lại như đang nhìn mình ở trong gương, nguyên thần thứ hai ở bên cạnh nàng lập tức bồng bềnh, hóa thành một luồng ánh sáng bay vào bên trong Sinh Tử Bộ kia!
Sinh Tử Bộ kia vốn như một vật chết, lại như tìm được linh hồn, bắt đầu chậm rãi rung động, chậm rãi xoay tròn không ngừng thu nhỏ ở giữa không trung.
Cuối cùng, biến thành một quyển sách lớn cỡ quyển vở bình thường, rơi vào trong tay Tiêu Tuệ.
Vào lúc này, tất cả mọi người hiểu rõ.
Hóa ra…
Tiêu Tuệ chính là Thái Sơ Linh Bảo trong truyền thuyết, khí linh Nhân Thư “Sinh Tử Bộ”!
“Sinh Tử Bộ!”
Một tiếng gào thét tức giận khó có thể tin nổi đột nhiên vang lên, rõ ràng là Minh Dạ Ma Tổ kia, hắn ta nhìn chằm chằm Tiêu Tuệ, trong mắt toàn là căm hận, nói ra từng chữ một: “Thôi Phủ Quân lại nỡ để khí linh của Sinh Tử Bộ chuyển thế đến nhân gian? Hơn nữa… Ngươi đã thoát khỏi, sao có thể dung hợp một lần nữa?”
Dù là Thiên Bảo, Linh Bảo, hoặc là Thái Sơ Linh Bảo, quan trọng nhất đều là khí linh.
Một khi khí linh thoát khỏi Linh Bảo, uy năng của Linh Bảo kia gần như biến mất hoàn toàn, chẳng khác nào phải làm lại từ đầu, còn muốn khôi phục thì lại phải lần nữa thai nghén ra một khí linh mới!
Độ khó trong lúc này, cũng không dễ dàng hơn luyện chế lại một bản Sinh Tử Bộ khác là bao.
Nhưng…
Rốt cuộc tự thiếp kia có thần thông gì, lại có thể khiến khí linh đã thoát khỏi, một lần nữa dung hợp lại với Sinh Tử Bộ??
“Không liên quan đến ngươi.”
Tiêu Tuệ lại chỉ lườm Minh Dạ Ma Tổ một cái, liền nhấc Sinh Tử Bộ lên, để lộ một trang Vô Tự Thiên Thư trống rỗng ở trong đó, nhẹ nhàng duỗi một đầu ngón tay ra, trong tay có thêm một chiếc bút lông.
Cái này là Sinh Tử Luân Chuyển chi đạo hiện hóa bút luân hồi, cũng được gọi là “Phán Quan Bút”!
“Không tốt!”
Minh Dạ Ma Tổ nhìn chằm chằm Ma Long đã thoát một nửa long thân ra ngoài, vô cùng tức giận quát: “Nhanh! Mau ra đây!”
Hình như Ma Long kia cũng đã nhận ra điều gì đó, điên cuồng giằng co, mặt hồ chấn động không ngừng dấy lên sóng lớn, bọt nước bắn tung tóe, muốn nhô người ra từ trong đó.
Nhưng… Trận pháp đã trấn áp bản nguyên của nó, sao có thể muốn ra là ra được chứ?
Cho dù nó bỏ đi không cần nửa dưới của cơ thể, chặt đứt nửa người trên, cũng không có ý nghĩa.
“Ngăn cản nàng ta!” Minh Dạ Ma Tổ vừa vội vừa giận gào hét với Cứu Thế Nhân.
Lúc này Cứu Thế Nhân hóa thành một đạo lưu quang lao về phía Tiêu Tuệ, thủy hỏa đan xen, hình thành từng đạo vòng xoáy Nhược Thủy cùng hỏa liên màu đen, muốn giết chết Tiêu Tuệ.
“Không cần lo lắng, giao cho ta đi!”
Thiếu nữ Kim Ô lập tức hóa thành nguyên hình Tam Túc Kim Ô, sau khi hình thành một kết giới phong cấm cường đại nhất ở nguyên tại chỗ, liền mở hai cánh ra, trực tiếp đón lấy sự tấn công của Cứu Thế Nhân.
Sự tranh giành tạo thành dư âm điên cuồng đánh sâu vào bên trên kết giới phong cấm, lại không hề ảnh hưởng đến Tiêu Tuệ ở trong đó chút nào.
Ánh mắt Tiêu Tuệ nhìn xuyên qua kết giới phong cấm, liếc nhìn Tiềm Long chi hồ kia, cứ như thấy được Quan Thi Âm trong Ẩn Long Huyễn Thế Trận ở nơi sâu trong hồ nước, đầu ngón tay cầm Phán Quan Bút, viết xoạt xoạt trên trang đầu tiên của Sinh Tử Bộ, trong miệng nói khẽ: “Tuyên đọc bản án.”
“Quan Thi Âm, sinh nhân giờ bính thân tháng bính dần năm kỷ hợi, thọ sáu trăm linh một năm ba tháng mười lăm ngày, còn dương thọ…”
Phán đọc đến nơi này, nàng cũng không đọc lên số lượng tuổi thọ còn lại của Quan Thi Âm, mà lại quẹt một lằn ngang lên chữ số bên trên, lập tức thản nhiên nói:
“Không.”